CON PHẢI LÀM SAO
có những ngày cha ông ta đi
đi mở rừng mở lối cho tương lai
từ rừng thẳm núi sâu nước độc
trời rộng mở biển cao xa tận
xa nào biết mệt mỏi biết sờn vai
có những ngày ta ngồi đọc thu lu
trong hũ thóc của loài gặm nhấm
đã làm gì được cho tổ quốc ta chăng
hay vẫn loanh quanh cho đời mỏi mệt
mà nay còn bé qúa, nào hay ngoài kia
đời lăn náo nức náo nức đời lăn
nhưng lúc này ta có một niềm tin
thay đổi và đi... ta đi giải phóng miền Nam
như quê hương nhà, nếu là ta lúc đó
ta có đi không có đi không hay ngồi
lại đọc sách thu lu thu lu thu thôi
nào biết đời ngoài kia lăn náo nức
mảnh đất này sinh ra ngôn ngữ Việt
chỉ đơn giản là vậy khổ đau hay
hạnh phúc không phải là vấn đề
chỉ đơn giản dòng máu này đã
mấy nghìn năm đã mấy trăm nghìn đời
ông cha ngã xuống... này khi ta sung sướng
ta có thắp nén nhang cho tổ quốc thiêng không
ta chỉ buồn không phải ai cũng yêu thương
ta buồn cả về chính ta ta đã không
đủ can đảm để ôm cha của ta
người bộ đội trở về từ chiến tranh
và đang đau đớn rên xiết từng ngày
chỉ vì thiếu một tình thương của Người
của con người giành dật sự sống
người bộ đội ngã xuống trong hỗn loạn
trong sự dẫm đạp của bầy người
đi hành hương về vùng đất thánh
cha ta ngã xuống và không thể đứng dậy
ngày qua ngày vẫn phải rên xiết
chỉ để cầu xin một tình thương tình thương...
không ta không cần tình thương
của chúng mày ta cần tiền tiền và tiền
đã quá khổ đau rồi hãy để cho ta yên
cho ta yên trong tăm tối này
sao ta sống cả một đời người
mà mãi không thể có được một ngày
được hưởng cái mà ai cũng có
tiền tiền và tiền tiền là của ta
ta phải ở đây ở đây trong tăm tối này
để chờ chúng trả lại tiền cho ta
ta có ba trăm triệu rồi ta sẽ cho ngươi
ba triệu không thèm thì ngươi cút đi
phải ta đi đây phải đi trong ánh sao vàng
qua núi qua khe mở đường mở lối
cả một đời ta còn không có được một cái ôm
một cái ôm của người cha không
ta phải đi đây phải ôm lấy thân xác người
người bộ đội đang bị thối rữa tâm hồn
dù thân thể lành lặn vậy mà ta cũng
không làm được vậy thì ta có vẽ lên người
ta bao vẻ đẹp thì ta cũng không là một con người
ôi những cái ôm muộn màng vô cảm
bởi bốc mùi thối rữa của chiến tranh
quyện vào mùi nước hoa trên người đứa con
đứa con bây giờ đang ôm ghì nhạt nhẽo
người cha người cha đang sống trong
trong căn phòng tối bốc mùi hôi hôi
của những tháng năm đơn độc không người
không cháu con không thế thì
khác nào thua cả loài súc vật
súc vật vẫn có xung quanh một con người.
Xuân Thủy 26/06/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét