Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

RA MẮT ẤN PHẨM MỪNG XUÂN 2014

H A P P Y N E W Y E A R ! G O T O D R E A M & G O O D B Y E 2 0 1 3 !
http://www.youtube.com/watch?v=6h81JqSIddo&feature=youtu.be

SOUP FOR MIND
Các bạn trẻ của tôi bàn về cái món sáng tạo của tôi và bảo :
Ôi thật là nhũ não quá đi à! sau một hồi khám phá từ 12h đêm ngày 12/1/2013 đến 02h sáng cùng ngày để kiểm tra IQ của mình và thốt lên...

THẾ GIỚI THỜI GIAN VÔ TẬN NÀY CHỈ TRONG LÒNG BÀN TAY THÔI SAO ... VẬY THÌ SAO TA KHÔNG THỂ LÀM CHỦ BẤT CỨ THỨ GÌ TRONG ĐỜI SỐNG NÀY... CHỈ CẦN TƯ DUY... CÁI MÀ TA ĐANG BỊ TƯỚC ĐOẠT TỪ KHI TA TỈNH DẬY RỒI THIẾP ĐI...

MỘT ẤN PHẨM ĐẶC BIỆT DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI TỰ CHO MÌNH KHÔNG CÓ BỘ NÃO VÀ LÀ MỘT THÚ TIÊU KHIỂN CHO CÁC BẠN VUI SỐNG MỖI NGÀY... SỐNG CHẬM LẠI ĐỂ CHO ĐI NHIỀU HƠN...

100.000vnd - 40% dành để hỗ trợ các em ở chùa Diệu Giác Quận 2 và 1-3 suất học bổng cho các bạn học sinh trường PTTH Nguyễn Trãi Tây Ninh (do đó các bạn không góp từ thiện có thể mua với giá 60.000vnd)

http://designsaigon.wordpress.com/one-by-one/community-activities/
https://www.facebook.com/groups/nguyentraichungtay/
https://www.facebook.com/groups/thotanhinhthuc/
https://www.facebook.com/thotanhinhthuc?ref=hl

Bạn nào thích nhưng không có điều kiện: tặng hoàn toàn miễn phí.

Thanh toán

- Ngân hàng Đông Á – TRẦN TRUNG HIẾU – Stk: 010 2645 790

- Ngân hàng Vietcombank – TRẦN TRUNG HIẾU – Stk: 053 100 0267 274

- Gửi tận nơi không phí bưu điện.

http://www.youtube.com/watch?v=6h81JqSIddo&feature=youtu.be

Tel: 0983 783092 mail: clbtanhinhthuc@gmail.com




















CHUYỆN CÁI YÊN XE

CHUYỆN CÁI YÊN XE

Nhân chuyện sửa xe nhắc lại 
một câu chuyện một câu chuyện đã cũ
đã cũ rồi ở giữa thời
thời hiện đại này ngày ấy tôi đi
làm những ngày đầu tiên tôi
đi làm vừa sửa xong thay
mới cái yên xe đã cũ đã cũ 
rồi thì những ngày đầu tiên 
ngay sau ngày cái yên xe của tôi
được thay mới để đón những
gì mới mẻ nơi này nơi
cơ quan tôi mới được nhận vào làm
ở đó ở buổi sáng hôm
tôi vừa rời cái yên xe bước đến
cửa phòng làm việc thì ngay
sau lưng tôi một tiếng rẹt nhẹ nhàng
cái yên xe tôi giờ đã 
đã trở nên cũ cũ như bao nhiều
năm qua tôi vẫn cũ chẳng
dám thay nổi một cái yên xe mỗi
lần chở ai đó ai đó ướt
và cái quần loang lổ trước những con
người đòi hỏi sự nghiêm túc
và tôi đã vờ chẳng biết gì sau
ánh nhìn và khoảng trời xanh
vẫn mãi lặng câm xanh xanh mãi thế
tôi đã chiến thắng khi anh 
ta chẳng hề biết là tôi đã thấy 
đã biết anh ấy tư còn 
trẻ nhưng cao và to khỏe hơn tôi
được cơ quan tín nhiệm tiếp 
xúc với nhân dân hằng ngày và cả
hàng giờ cho đến năm năm 
sau đó khi người thợ sửa xe mà 
giao phó cho anh ấy thay 
cái thắng đã chẳng thể còn tự vặn 
được gì thêm nữa, thay cái 
lốp trước và cả lốp sau nữa mòn
mòn hết cả đến nỗi téc
téc cả ra dù tôi vẫn nghĩ chỉ 
mới thay đây thôi, tôi còn 
tính thay xích vì xích cũng không thể
tự vặn thêm được gì thêm
nữa, cái bình điện thì những hôm tôi
đi vắng về thì cũng bỏ
bê công việc thường ngày đến trễ nải
tôi cũng chẳng tính thay thế
là anh thợ sửa xe đã tự động 
thay những gì trong con mắt nhà nghề
anh ấy thấy cần phải thay
chứ không phải là cái xích như tôi 
tôi vẫn tưởng trong thời hiện
đại hiện đại này đó là cả hai 
đã thống nhất chưa cần tháo máy thay
những gì đã mòn nguyên nhân
của những tiếng rền rền không du dương
đều đều không liên quan đến
cái yên xe chẳng ai coi cho được
trong suốt năm năm năm qua...

Thế giới này thật kỳ lạ
họ tranh cãi nhau khi bị mất mát 
còn tôi thì thấy như cái
chết lịm không từ nào diễn ta và
vì thế tôi lặng im như 
trời xanh tôi cũng chẳng có lòng thù 
hận vì tôi biết có thù
hận cái yên xe của tôi cũng đã
chết lịm và tôi không thể
mở miệng ra bắt đền ai cả vì
tôi chưa có từ nào trong
thế giới hiện đại này giữa thế giới
hiện đại này tôi không cho
những từ ngữ đó vào tâm hồn mình
để đau thêm khi mà loài
người đã tranh cãi với nhau hàng ti
tỷ năm qua về việc phải 
viết bản hiến pháp như thế nào trong 
khi việc cần làm là làm 
sao tôi có quyền thực hiện bản hiến
pháp đó cái quyền mà ti 
tỷ năm qua loài người đã nghĩ ra
thì không ai không ai làm 
không ai làm và không ai làm cả

Tôi hiểu rằng trong thế giới
hiện đại này khi chúng ta chấp nhận
và chịu đựng được sự khổ 
đau thì đó mới là niềm hạnh phúc 
vì khi đó tâm hồn ta
thanh thản như bầu trời lặng im không
không tiếng động nào giật mình
tỉnh giấc...

Xuân Thủy 30.11.2013

BIỆN BẠCH

BIỆN BẠCH

Bộ óc chúng ta khi chúng ta
đang lắng nghe đang nói gì đó 
bộ óc chúng ta không hoạt động...
Nó cố gắng hoạt động lưu trữ 
bằng cách lặp lại về suy nghĩ,
hành động chỉ có vậy và vậy...
Đó là chức năng của bộ não
do con người sản xuất sinh nở
trong khi con người từ đâu trong
một câu hỏi lớn không lời không
không lời nhưng có lời như trò
phản xạ... nhưng thực tế phản xạ
tự nhiên trong ba lần lặp lại
đã có một lần không thể không
thể giống với hai lần trước đó...
Vậy mà người ta phán xét con
người khi họ không giống ai cả...

Xuân Thuỷ 04/12/2013

LẮNG NGHE

LẮNG NGHE

khi những tiếng nói lắng nghe nhau
những bọt nước trắng màu khác nhau
về vị trí những bọt nước nhỏ 
to bắn tung tóe như những 
đứa trẻ sống trong thế giới không 
không cội rễ mà chúng cần gì
cội rễ vì chúng nhận được hòa
bình dù móp méo và gãy vỡ
chúng vẫn tồn tại và tồn tại
mà đối với chúng chúng cho là
tốt mà chúng cần gì cội rễ
như cội rễ không cần đến chúng
như bọt sóng vô tình giữa biển.

XT 06.10.2013

CÁI CHẤM CÂU THÀNH PHỐ

CÁI CHẤM CÂU THÀNH PHỐ

Có những điều tôi thấy không thấy
ở trong thơ như là tôi thấy
một người con gái đôi mắt tròn
xoe xinh lắm nhưng sao người con
gái ấy khoác chiếc áo bẩn thỉu
cả thân mình nhem nhuốc đen đen
nhẻm nhẻm ngồi phệt bên bô rác
cũng đen đen nhẻm nhẻm ngồi đấy
người con gái xinh đẹp mắt nhìn
tôi hay tôi đang nhìn một ai đó
hô hố rồi như vừa đi qua
một tai nạn của ai đó không 
liên quan gì tới mình bởi biết
biết đâu đấy đó là vở kịch 
lừa đôi mắt hô hố của tôi
một cô gái đóng vai nàng lọ lem
bên dòng kênh Nhiêu Lộc của ngày
xưa đen nhẻm cô gái hốc hác 
tiều tụy tiều tụy hốc hác đôi
tròng mắt không còn cảm xúc... nhưng
tôi vẫn không tài nào biết được
đằng sau câu hỏi ấy là gì là gì
vì tôi không thể đỡ cô dậy
như tôi không thể nuôi nấng người
đàn bà già bà ngồi trên đường 
Nam Kỳ Khởi Nghĩa quận Phú Nhuận

Sài Gòn 12/2013

ĐÊM ĐÔNG SÀI GÒN

ĐÊM ĐÔNG SÀI GÒN

Sài Gòn những đêm đông không buồn
không buồn đâu những tiếng chổi tre
của người quét lá những đêm đông
dưới tán cây những tán cây cao 
cao trên Thành phố này Thành phố
của những niềm vui tiếng cười rộn
rã những quanh năm quanh năm người...

Sài Gòn làm ăn tất bật bán 
mua mua vui những tối xi-nê
những quán cà-phê đá sinh tố
nước dừa tươi những nhóm sinh viên
những đôi tình nhân lặng lẽ buồn
trong đêm để rồi đêm mai mai
lá kia rơi người Sài Gòn tỉnh dậy
tỉnh dậy từ rất sớm trong cái
lạnh của màn đêm mà người Sài
Gòn cũng tỉnh dậy rất trễ trong
những quán bar vũ trường xập xình
điệu nhảy chỉ có em bé bán
vé số là đi bán vé số 
để kịp giờ học chiều mời mọc
những ông già bà cả hưởng lương
hưu trí ngoài công viên sớm những
sớm lạnh chớm đông đông người đã
qua lại chỗ này chỗ kia không 
sao tả hết màu sắc Sài Gòn đâu...

Sài Gòn Sài Gòn những đêm đông
người công nhân ở xa Trung tâm
không biết có chen chân nổi chợ 
hoa ngày Tết, những chậu hoa từ
quê nghèo đem lên phố lớn... những
người công nhân xí nghiệp may không
dễ dàng cho mình một đoạn đường
dài từ những khu Công nghiệp đổ 
về Trung tâm Thành phố chen chân
vào những bãi xe Thanh niên xung 
phong với giá mười ngàn đồng chỉ
để xem màn biểu diễn ánh sáng
ánh sáng của mùa đông của những
nguyện cầu mùa No-en năm nào
chưa thỏa Sài Gòn những đêm đông
những đêm mùa lễ hội cả năm
tất tả ngược xuôi người công nhân
Thành phố Sài Gòn nói nhỏ với
người Sài Gòn mùa No-en em
mơ có quà...em mơ gì em 
mơ gì một cái áo mới một 
nghề lương khá mà em là người
công nhân khu Công nghiệp bỏ rồi
cũng chẳng thể xin đâu em có 
biết gì đâu biết gì đâu nào 
thơ với phú nào ca với từ
nào ánh sáng nào hoa mùa đông
Sài Gòn khu Trung tâm thôi thì
cái áo mới cái áo mới nào
anh chưa mua được vì đợi lương...

Xuân Thủy 17/12/2013

CÓ LẼ RẰNG

CÓ LẼ RẰNG

Có lẽ rằng em đã từng mến 
từng mến tôi một thời một thời
như một thời trai trẻ cha tôi
đã từng khoác áo lên vai đi

đi dạo cùng biển trời gió biển
có lẽ rằng em đã từng nhìn 
nhìn tôi như chưa từng thấy lạ
một chàng trai sống cùng ước vọng

những gì bay trong gió trùng khơi
như một thời trai trẻ cha tôi
đã từng khoác áo lên vai đi
đi trong nắng mai những nụ cười

ngày thống nhất anh em cùng anh
em cùng tất cả đón niềm vui
đón những nụ cười có lẽ rằng
em đã từng muốn ôm tôi đã

từng gào thét trong tối bóng tối
củ đêm em chỉ yêu chỉ yêu 
một con người đang sống cùng sống
cùng lý tưởng trên vai đi đi

trong nắng trùng khơi tiếng còi tàu
ru giấc em suốt một đời mãi
mãi rằng có lẽ em đã từng
yêu tôi những lúc tôi hồn nhiên

để rồi tôi lụi tàn giật mình
nhìn lại hỡi tôi ơi hỡi tình
tình yêu trên thế giới ngươi là 
là gì là ai sao ai cũng tìm

cũng tìm trong bao nhiêu cõi ấy
có lẽ rằng em đã yêu tôi
đã nhìn tôi như vị thần ban 
phát ban phát điều em vẫn mộng

vẫn mộng suốt đời tiếng còi tàu
rú gọi chẳng còn hay làm em
mất ngủ mất giấc bình yên đêm
mất ánh nắng mai không còn tôi

ở đó khoác áo trên vai nở 
nụ cười như em nở đóa hồng 
nhung đỏ dưới ánh vàng tươi với
một người một vị thần ban phát

nhưng bỗng hóa ra ngày tắt đêm
tắt nắng tắt chập chùng gian lao
dẫn lối tắt một nụ cười của
một người trai trẻ để còn thân 

còn xác giữa trời xanh cái thân
cái xác muốn được gì sau đó
muốn được ăn no hay giấc bình
yên như em như em vậy mà

như một đóa hồng nhung lịm tắt
trong vô số những đóa hồng đã
nhuộm màu sắc thắm bỗng tàn tàn
vì vị thần tranh nhau tất cả

tất cả tất cả những gì những
gì như thế những tình yêu ban
phát giữa cuộc đời và thế là
anh đã không đã không yêu em

người con gái có lẽ rằng đã
yêu anh yêu anh yêu tất cả
bởi vì những đêm về nhìn lại
anh không biết tình yêu là gì...

để làm gì khi anh nói yêu 
yêu cái thời có lẽ rằng em
đã yêu tôi mà chưa biết được
thế nào là tình yêu tình yêu

một người trai trẻ khoác áo trên 
vai nở nụ cười đi đi dạo 
cùng biển trời gió biển để rồi
tắt đêm tắt nắng tắt chập chùng 

gian lao dẫn lối tắt một nụ 
cười của một người trai trẻ để 
còn thân còn xác giữa trời xanh 
cái thân cái xác muốn được gì 

sau đó muốn được ăn no hay 
giấc bình yên gia đình tan tác...

XT 19.12.2013

LẶNG KHÚC

LẶNG KHÚC

Bên ly cafe, nghe gió biển thì thầm.
Bất chợt những ký ức gần hai mươi 
năm hiện hữu quanh mình. Cái thời, mà 
một thằng học trò nghèo ở huyện lên 

Trường Chuyên của tỉnh để học. Lạ lẫm, 
tự hào và đầy nỗi lo âu. Tự 
hào là được vào học một ngôi trường 
danh tiếng của tỉnh. Lo âu là gia đình 

có lo được cho mình học không. Rồi, 
với tình thương của các Thầy Cô, sự 
quý mến của bạn bè, sự chắt chiu 
của cha mẹ và nỗ lực vừa học 

vừa làm của bản thân. Thời gian 
cứ trôi qua. Giờ đây nhìn lại, mọi 
điều tốt đẹp luôn đồng hành với mình 
mặc dù có sự pha tạp của thế 

thái nhân tình - thứ gia vị mình không 
muốn nhưng nó cứ đồng hành với cuộc 
sống quanh ta. Thôi kệ, có nó cũng 
là động lực để mình bớt chủ quan 

và cố gắng hơn.

VT 21/12/2013: Tản mạn đời thường

(Chỉ là chuyện của em chả liên quan 
gì đến chuyện của anh đâu, thực rằng
có người trên kẻ dưới khổ nối cái 
căn không còn nên thế này thế nọ 

hại mình được đấy mà ghi vào sử 
sách soi lại căn cơ mới thấy người 
trên kẻ dưới hại mình mất một cái 
căn ngẫm ra không phải hại mình mà

tự hại người trên kẻ dưới bởi mình
không hại ai cả như trong Đắc nhân 
Tâm chuyện đầy ra đấy nhưng người trên
kẻ dưới bảo đó là lý thuyết không 

phải thực tiễn học cao học mới được
nói thế này anh học đại học năng 
lực cao mà không phù hợp thực tiễn
ôi sao người học cao học mà tự 

mình dở hơn người học đại học trước
bàn dân thiên hạ mà không ai hay...
Biết thì thưa thốt hỏi lại rằng rằng
thế nào là năng lực cao cao đại...

Xuân Thủy 22/12/2013)

CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ

CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ

Thôi em về, thôi em về
Dù anh hay vô tình,
Vì sao anh có thể
bỏ mặc con đường anh đã
anh đã yêu em tận sâu
còn đâu, còn đâu nữa
Tìm đâu em con đường anh

anh đã yêu trên con đường
không lối về mà sao
mà sao đành lỡ vô tình
em đi em đi vì ai 

không bỏ con đường vô tình
đang đi con đường không
suy tư còn đâu còn 
đâu nữa vì ai mà thôi

anh cứ đi trên con đường
không lối về cơn đau
cơn đau này anh vẫn
chịu trên con đường không lối

vì sao anh không thể
bỏ mặc con đường không lối
dù anh đã và chỉ
yêu một mình một mình

em mà thôi thôi em về
dù biết anh đang đau
cơn đau em đang mang
mang về trên con đường

không lối về mai sau
rồi em biết dù thế nào
anh vẫn anh vẫn yêu
chỉ yêu một mình em 

và chỉ anh chỉ anh
sẽ khóc khóc cho em
ngày mai ngày mai xa
xa quá ai sẽ cho em 

thôi em về thôi em về
còn đâu còn đâu nữa 
người đi người đã đi
chốn xa chốn xa nào

....

"Có những thứ tình yêu đúng nghĩa nhất của tình yêu không còn là lời nói là sự va chạm là gặp gỡ mà là tiếng khóc cho nhau cho mãi cho nhau dù không ai có thể thấy giọt nước mắt nào trong gương trong những kỷ niệm còn gặp nhau"

Có lẽ vì con đường
anh đi không lối về
sẽ làm em khóc trong tình
và con đường em đi
con đường tình em đi
sẽ không còn không còn suy tư

Xuân Thủy 22/12/2013

SÀI GÒN ĐÊM NOEN

SÀI GÒN ĐÊM NOEN

Và Sài Gòn như mọi đêm 
người nguyện cầu từ niềm tin đầu tiên
người đi cùng với người về
kéo về những tạo tác của niềm tin
từ thưở bắt đầu từ thưở
sơ khai nơi loài người tận cùng đau
và nhận ra lời thánh ca
đó nơi chúa sinh ra đời cứu rỗi
và Sài Gòn đêm nay như
mọi đêm của hằng hà sa số trước
ngày hôm qua người người đổ 
đổ về đây về những tạo 
tác của niềm tin nhà thờ thánh đường
để cùng hát vang bài thánh
ca đó nguyện ước mai sau để còn
biết rằng còn đêm nay như 
mọi đêm nguyện cầu của hằng hà sa
số những đêm trước con người
còn ước mơ còn khát khao còn nguyện
ước cho ngày mai dù ngày
hôm qua có đen tối như thế nào
thế nào đi chăng nữa dẫu có đen
tối hơn cái ngày cuối cùng 
hay đầu tiên loài người nhận ra niềm
một niềm tin vào Đức tin
để ngày hôm qua dù còn cơn đau
còn những cơn đau không chịu
đựng nổi những bóng đêm thì vẫn sáng 
hơn trong trăng trong bóng hình
của ngày hôm trước Đức Chúa Giáng Sinh 
dù quanh đây chỉ còn lại
vài người giữ vững Đức tin đến giây
phút đồng hồ điểm giữa đêm
giờ hành lễ đã hết từ lâu từ
lâu rồi chỉ còn lại quanh 
đây chật ních những đám đông không còn
tin vào điều gì không còn 
cầu nguyện vì chúng mải vui đùa như
những đứa trẻ chúng không biết
về ngày đen tối trước ngày hôm nay
chúng chỉ biết chúng là những
đứa trẻ của ánh sáng ngày hôm nay 
chúng vui đùa và chúng muốn
đến đây đến nơi tạo tạc của niềm 
tin đã cũ để hòa mình 
hòa vào đám đông người như người người 
đóng vai diễn của mình vai 
diễn làm những đứa trẻ trong thành phố
trong đêm Sài Gòn để cùng
nhau vui đùa đóng khung mình trong những
bức hình kỷ niệm của ngày
tươi sáng mà chúng biết đã tươi sáng 
hơn ngày hôm qua dù ngày 
hôm nay có đang thế nào đi chăng
nữa chúng vẫn cười đùa cười
đùa như ánh sáng của đêm Giáng sinh
và Sài Gòn đêm nay như 
ngày mọi ngày người quét rác vẫn cần 
mẫn làm công việc của mình 
trong đám đông người đang vui đùa vui
anh công an giao thông túc 
trực mặt không lộ vẻ gì ngoài mệt
mỏi trông hết ca trực về
đêm tối quá nửa đội tuần tra giải 
tán đám đông lũ trẻ vẫn 
cố chạy nhảy đuổi bắt xịt tung bọt
tuyết trắng xóa trắng xóa tuyết
giữa Sài Gòn trong đêm Giáng sinh này
trong đó những trên trộm trí
trá mình trong những trò vui và lũ 
trẻ trở về mới phát hiện
mình vừa mất một cái gì đó gì
đó mà không thể lấy lại
những ông già bà già và đám bán
nước bán cá viên chiên và
ngô bắp nướng,... nước báo cho nhau
về số tiền kiếm được những
ông già nhanh tay lượm lại những vỏ
chai xịt tuyết lũ trẻ vứt
lung tung về lại tiếp tục kiếm sống
còn những đứa trẻ chúng vẫn
mãi là những đứa trẻ mà
tôi không biết nữa trong số chúng ai 
sẽ tiếp tục xây nên những 
tạo tác của niềm tin mới của ngày
ai sẽ đứng cầu nguyện tĩnh
lặng bên người bên những cơn đau ngày
ngày hôm qua hôm nay mai
này không còn là những đứa trẻ không 
thích phí đời mình trong những 
đám đông vui đùa hay chỉ là một
một thời nào đó còn như 
như tôi mải những niềm tin của mình
những tạo tác cho niềm tin
vào buổi bình minh sớm mai này 
không còn thời gian vui đùa...

Xuân Thủy 25.12.2013

CÔNG VIÊN GHẾ ĐÁ

CÔNG VIÊN GHẾ ĐÁ

ghế đá công viên công viên
ghế đá một bờ cây lá
bên bờ vai ai ta ta
tựa vào nhau quên nhau quên
quên cuộc hồng trần quên
màu xanh lá quên đường
quên xá mắt tựa vào nhau
kể về quá khứ kể cho
nhau nghe chuyện gì chưa kể
như người trên phố trên bờ
hiên quen trên mặt tường nhà
người người gặp gỡ mà sao
không sao biết được về nhau
về từ ngày em sinh từ 
ngày anh sinh những gì chôn
dấu không nói được cùng ai
chỉ còn lại em lạc giữa
rừng xanh lá xanh xanh màu
em tươi em đang hát anh 
nghe chuyện vui chuyện buồn chuyện
không nói được cùng ai trên
đời chỉ còn lại anh lắng
hồn trong em nghe chuyện đời
đang kể... ghế đá công viên
công viên ghế đá anh ... em...
là cặp tình nhân đang chết...

Xuân Thủy 26.12.2013
(Thơ có giúp con người hiểu được về nhau hay càng làm con người không thê biết được về nhau trong thành phố này thành phố không có những công viên... không còn những cặp tình nhân đang chết... phải chăng đó cũng là thiên đường của những thành phố ... nơi người ta lấy đi của ai đó dễ dàng hơn cho đi cái mình đang có...)

NGÀY CẦU HÔN

NGÀY CẦU HÔN

Tôi yêu em như yêu màu gió
thoảng qua trời màu nắng xuân xanh
nhẹ thế thôi tôi không lời nói
vậy mà em tưởng tôi không yêu...

Khi tôi mất đi người tôi yêu
tôi chỉ muốn ôm bất cứ ai
bất cứ ai quá lâu không gặp
chỉ vì tôi đã bỏ rơi người...

Và người tôi yêu đã bỏ đi
vì tôi đã bỏ rơi người tôi 
đang yêu đang yêu trong từng phút
từng giây từng phím đàn lặng câm

...ngày tôi tự nói với lòng tôi
không yêu em nữa từ đây nữa
cũng là ngày tôi đã hứa với
em nói lời YÊU EM... CẦU HÔN

28/12/2013

GẶP

GẶP

Gặp nhau em nhé em
Như chim trời gió biển
Lạc đàn xô nhau về

Bên nhau bên nhau mãi...
Để đừng ai đó khóc
Chỉ vì ai đó xô...

Khi ta đã khóc hết 
nước mắt rồi ... Bình minh 
bình minh sẽ lên môi...

30.12.2013

CÔ GÁI BÁN BIA



Xuân Thủy




CÔ GÁI BÁN BIA

Cô gái bán bia này cô
Gái bán bia ơi tôi ngồi đây đây 
uống bia cô bán bia 
nào đâu biết được đời cô vui buồn 

từ đâu đến đây trôi dạt 
về đây từ quê lên phố hay từ 
đâu đến đây đây thôi thì 
cô đến đây hát lên khúc ca đời 

ta từ đâu đến đây cùng 
ngồi đây cạn ly này mà làm sao 
tôi có thể biết được cô 
thế nào đâu thế nào đây hay cô 

hãy hát tôi nghe khúc ca 
đời hạnh phúc ... cho tôi cạn ly cùng 
tôi vui cạn ly nơi phố 
này phố lớn Sài Gòn ánh đèn xanh 

đỏ cô hát khúc ca những 
ngày trôi lên phố lớn từ quê nghèo 
đi xin việc quán xá Sài 
Gòn nơi đâu cũng đề tuyển tuyển nhân 

viên nào phục vụ nào pha 
chế nào dee-zay nào mà ai ai 
nhận việc nào là pho-to 
hồ sơ cô gửi lại đây khi nào 

xem xong sẽ gọi gọi cô 
lên phố lớn từ quê nghèo trong tay 
chẳng một đồng mô mà đợi 
mà chờ phòng trọ tiền ăn còn lại 

gì mà chờ mà đợi tiền 
đâu đi học tiếng Anh tiếng em với 
cả dee-zay cơ mà nào 
đâu ai gọi cô đâu pho-to pho- 

to cũng bằng tô cơm bát 
bún ngày Sài Gòn bởi cô nào quen 
biết ai ai anh em cũng 
có bao người cảnh khó cùng quê biết 

cậy nhờ vào ai đây dân 
Sài Gòn rứa đó mần ơn không quen 
không biết ai mà tin nhỡ 
đâu ăn cắp ăn trộm còn gì dân 

Sài Gòn ơ dân Sài Gòn 
rứa có gì cơ thôi thì em đi 
làm công nhân hai ca mười 
hai tiếng lương em kha khá chẳng còn 

thời gian biết mặt trăng mặt 
trời đất Sài Gòn ơ đất 
Sài Gòn ơ làm nhân viên bán thuốc 
làm trình dược viên làm bán 

hàng đa cấp ơ Sài Gòn ơ làm 
công nhân tăng ca thứ bảy 
chủ nhật có tiền về quê Tết này 
cha mẹ may mà không bệnh 

còn em làm cô gái bán bia lương 
em chỉ đủ nửa tiền ăn 
nửa gửi về nhà cậy nhờ anh tiền 
típ anh cho em còn dành 

em mua của làm tin em lập gia 
đình làm ăn cái chi bây 
giờ thôi thì bán bia may nhờ rủi 
chịu chịu khó vài năm nữa 

vốn lưng bát gạo đong đầy em lo 
một chốn cùng anh chui vào ... 

21.12.13 

Last modified on 12/23/2013 – 6:00 PM © 2004 – 2013 www.thotanhinhthuc.org.