Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

MỘT NGƯỜI RÁCH NÁT



MỘT NGƯỜI RÁCH NÁT

Tôi đi trên đường thấy một kẻ rách
rưới một kẻ rách rưới đang lê đang
lết trên đường đang bò đang lăn hay
đang làm gì không biết nữa nhưng mà
tóm lại nhìn chung hắn là một kẻ
rách rưới ta không biết nữa hắn rách
rưới từ bao giờ có khi là khi
lọt lòng đời mà cũng có khi là
từ khi chưa lọt lòng đời cũng nên
biết đâu hắn lớn lên trong thùng rách
rồi một gã ăn mày nhặt được cũng 
nên một con người một thứ giá trị
nào đó một công cụ sản xuất ra 
tiền vậy mà hắn lại bị vứt đi
trong thùng rác thật là ngu ngu quá
nhưng đó chỉ là giả thiết và rồi 
có người sẽ cho là khoác lác cho
là không ở trong cuộc thì đừng có
đoán mò lung tung...


... câu chuyện dài vô tận...

Ai có thể xoa nỗi đau trong ta
hay chỉ làm vết thương thêm lở loét

... và biết đâu kẻ rách nát kia lại
là cha của ta môt con người không
có một người cha lành lặn lành lặn...

THA THỨ



THA THỨ

Em có biết anh ước gì đến thế
mối tình đầu của em của em đâu
đâu rồi hay là anh đã quên quên
rồi những ngày xa xa em xa em

ừ thôi nhắc lại để làm gì biết
đâu lại chẳng đau đau thêm lần nữa
mà làm gì có thể khi anh chỉ
chỉ còn mình anh giữa đêm khuya nhớ

muốn lắm muốn lắm thôi em đừng thế
đừng thế nữa mà sao hai từ không 
không thể nói mà có lẽ không phải 
không phải là không thể nói mà vì

không phải là đã hết yêu anh yêu
anh đâu mà vì thời gian không thể
không thể nào quay trở lại anh anh
không trách mình khờ dại thế cả ngày

xưa đau đớn giờ cũng vẫn còn đây
mà lặng câm như nấm mồ chết lặng
không ngôn ngữ không lời không tiếng hát
và không cả em mối tình muôn thưở...

Xuân Thủy 30/3/2014

THẾ GIỚI TÔI SỐNG



THẾ GIỚI TÔI SỐNG

Trong cuộc sống hiện đại này
thật khó thật khó để chia sẻ chia
sẻ một điều gì đó nhất là 
thứ không trực tiếp nhưng ai cũng


biết thơ là tinh thần dù sao
thì thơ truyền thống dù không mới
nhưng ít ra cũng khác với những
gì chúng ta đang bị tiếp nhận

bị chia sẻ... khác chứ không phải 
là mới bởi trong thế giới hiện
nay con người quẩn quanh quanh chiếc
điện thoại những người đàn bà tám

chuyện từ ngày này qua ngày khác 
từ giờ này qua giờ khác từ 
đêm này qua đêm khác mà vẫn 
không thoát được cái vòng luẩn quẩn

được gì mất gì vay và nợ
để rồi không còn chỗ cho sẻ
chia những gì có thể đã cũ 
đã cũ rồi nhưng vẫn là mới

vì không biết và chưa biết đến
những tờ báo ra rả những bản
tin tiêu cực những bản tin không 
biết được sự thật hay dối trá

những gì tích cực ta muốn sẻ 
chia cho nhau hay chính ta muốn
được sẻ chia được lắng nghe dường 
quá đắt để có thể mua được

từ lời của một người anh một 
đồng nghiệp một hay như một vị
lãnh đạo chỉ vì mình không có...
không có phải là một con người

ư nên mới đi làm thơ như 
những thứ thơ bây giờ chỉ mãi 
u u ru ru ê ê trong 
trong buồn trong nhớ trong ru để

quên đi sự bất lực của mình
trước cái chết của anh em của 
cha mẹ của bạn bè gia đình
trong đó tinh thần là nấc thang

đầu tiên mà đã không thể bước
bước lên được thì sao có thể 
thay đổi thay đổi được gì một 
thế giới tươi sáng luôn tươi sáng

không còn u buồn và bệnh hoạn
một tinh thần tích cực sẻ chia
những cách thức làm trái đất luôn
tươi luôn xanh như sáng nay vừa

tưới một nhánh lan rừng rung rinh...

Xuân Thủy 01.4.2014

ĐI TÌM TRANH NGHỆ THUẬT



ĐI TÌM TRANH NGHỆ THUẬT

Trên đường tôi đi tôi đi
tìm một bức tranh ở cửa hàng bán
tranh nghệ thuật tôi nhìn
thấy một cửa hàng đề tranh nghệ thuật
à đây một bức tranh tôi
sẽ treo trong ngôi nhà mới xây xong
ở đây tôi sẽ mua nghệ
thuật bằng tiền bằng tiền mà tôi kiếm 
được bằng cách bán đi công
sức của mình cái mà chẳng ai nói
đó là nghệ thuật tóm lại
tôi dùng tiền để mua tranh nghệ thuật
trong một cửa hàng có biển
đề là cửa hàng tranh nghệ thuật với
số tiền ít ỏi kiếm được 
tôi mua được thứ nghệ thuật vừa với
túi tiền của mình à nghệ
thuật nghệ thuật ở đâu cũng là nghệ
thuật và biết đâu số tiền
ít ỏi tôi có được cũng chính là 
một bức tranh nghệ thuật vậy
thì ra tôi đã dùng nghệ thuật để
mua một bức tranh nghệ thuật
à!


Xuân Thủy 04/4/0214

Ý NGHĨ LÚC NÀO

Ý NGHĨ LÚC NÀO

Tôi đến trước cổng trường
trường học bây giờ sao làm tôi nhớ
cái ngày xưa ngày mộng cũng
có cái xe phá lấu kẹo kéo cà rem...

ấy vậy mà làm tôi đau
được các em bé nhỏ mà tôi ngày
ấy may chứ không phải là
không thèm những thứ ấy thứ ấy đâu

mà là vì nghèo hay vì
lý do nào đó tôi không rõ không
nhớ nổi nữa tôi không ăn 
vặt và cũng không có tiền ăn vặt

nhưng nhất quyết không phải vì
vì tôi được dạy dỗ hay giáo dục 
phải giữ gìn vệ sinh ngày 
ấy tôi đọc trong cuốn sách giáo khoa

trong đống đồ cũ của mẹ 
có cuốn sách tiếng Việt sau này tôi
mới biết đó là sách giáo 
khoa do Pháp xuất bản dành cho người

Việt...

như những đứa trẻ khác cùng
trang ... ấy vậy mà làm tôi nghẹn phải
chăng chừng ấy năm tôi lớn
lên mà đất nước tôi cũng chẳng khá

lên được gì hà hay là
vậy là bây giờ người Việt vẫn chưa
có sách giáo khoa vệ sinh
cho người Việt những người Việt với vòng

đời thường có phải là thế
này hay không bị nhốt trong bốn bức
tường tri thức rồi khi được
tự do lao vào lao động kiếm tiền

nhưng không phải bằng cái tri
thức trong bốn bức tường kia... rồi thì
đau bệnh đủ thứ rồi thì 
ngồi phệt lại vì mệt rồi thì rồi

thì nghỉ hưu non và chết
yểu... từ những thứ đường siro vỉa hè...
nhưng có một nghề có làm 
cái gì đi nữa làm thêm làm nếm 

đủ mùi thì người ta người
ta vẫn được làm bằng những gì được
dạy được đào tạo là nghề
đi dạy người ta ...

Xuân Thủy 04/4/2014

GIẤC TRƯA SAU VƯỜN


GIẤC TRƯA SAU VƯỜN

... Càng muốn hút lòng ta 
ánh nước trong nguồn từ 
cái thuở bình minh trong 
như lọc ấy, khi dòng 

sông giờ đây đã cuồn 
cuộn khoẻ, băng núi băng 
rừng, chở nặng phù sa, 
chảy qua bến bờ làm 

xanh tươi cuộc sống, tránh 
sao khỏi có khúc nổi 
lên váng đục, củi mục 
trôi và rác rưởi.

Võ Minh Thanh Tùng 5/4/2014

TỰ TỬ



TỰ TỬ

anh gặp em một cõi 
tình rất thực tình như
anh đi và gặp biển
biển không cạn không khô
chỉ mềm và nuốt chửng


Xuân Thủy 05/4/2014

KẺ KHÔNG BIẾT GÌ



KẺ KHÔNG BIẾT GÌ


Thôi thì tôi là kẻ không biết gì
đi tới đâu thì tôi cũng nói là 
tôi không biết thế là xong không như
cái thời lơ ngơ xưa không biết gì
kẻ này sai tôi làm cái này sai
tôi làm cái kia vì nhiệt tình giúp
người người sẽ giúp mình tôi làm hết
sức mình cho đi tất cả những gì
tôi biết tôi biết thế mà có một
điều tôi không biết là làm sao để
không còn kẻ này sai tôi làm cái
này sai tôi làm cái kia nữa và 
ai cũng có thể làm được những gì
tôi đã biết và không có ai không 
thể chỉ cho tôi những gì tôi không
biết...

Xuân Thủy 7/4/2014

MỘT NGÀY VÀ MỘT NGƯỜI



MỘT NGÀY VÀ MỘT NGƯỜI

anh biết một ngày thật ngắn ngủi
để anh có thể làm những gì 
như anh đã nghĩ quá lớn lao 
khi tất cả đều đã biết ngày 
thật ngắn ngủi ngắn cũn cỡn như
em short cụt cọn dạo trên phố
Ngày ngắn ngủi làm sao làm sao
sức người càng ngắn ngủi vai em 
vai em gầy ngắn chẳng tày ... gang


Xuân Thủy 09/4/2014

XUÂN CA



XUÂN CA

Sao ta không ca khúc xuân ca
hát mừng ngày vui mới sáng nay
nay mùa xuân đất nước thanh bình 
ngoài kia người công nhân đã hát

Những công trình vừa xây xong đó
nay còn ngổn ngang bụi đường xa
những công trình đang hát khúc ca
Sao ta không ca hát mừng ngày

ta vừa trở về từ chiến chinh 
những vết thương dẫu có ngàn vạn
vết thương có xá gì lòng ta
những gì đẹp nhất đã trao đời

ta đâu có làm ai phải buồn
mà đau này bạn ơi bạn ơi sao
buộc tôi với nỗi than của người
người tạo ra buộc tôi phải trả

này bạn ơi sao không cùng tôi đây
vỗ tay đi nào mà đợi chờ 
chi chi những vết thương không lành
vì nước mắt khổ đau hôm nay

chứ nào vì nước mắt tự do
ngày hôm qua ta đã cùng hát 
ca sao ta không hát ca khúc
ca xuân như ngày hôm qua dẫu

có bao nhiêu vết thương xá gì...

Xuân Thủy 23/9/2010

TÔI HỎI NGƯỜI QUA ĐƯỜNG



TÔI HỎI NGƯỜI QUA ĐƯỜNG


Ngày qua ngày tôi nhìn mặt
người đi qua thành phố tôi tìm bài 
thơ tôi từng nhớ rồi quên 
như tôi quên một bài thơ tôi đi

lạc trong thành phố trong thành
phố này rộng lớn hay tôi quá nhỏ
ngày qua ngày tôi đi qua
thành phố nhìn mặt người quen đường quen

phố khu nhà tôi ở tôi 
nhớ được mấy người trong thành phố này
quá rộng tôi đi lạc rồi
tôi hỏi đường một người một người nào

đó không biết sau sau này
tôi còn nhớ được họ không bao nhiêu
nét mặt mà tôi biết nét
mặt này chắc rành đường hơn nét mặt

kia à không chắc rành hơn
hơn tôi... tôi sẽ không còn nhớ nhớ
ngày qua ngày tôi đi qua
bao nhiêu bao nhiêu gì gì đó đó

nữa bao nhiêu nhưng rồi trong
tôi sẽ nhớ những con đường trong thành
phố này quá rộng hay tôi 
đã lớn hay đã quá lớn đến bao

giờ tôi không còn phải hỏi
hay tôi sẽ đi đi đến bao giờ 
không còn có thể đi ... để
để rồi khi đó tôi có còn nhớ

nhớ những khuôn mặt người đã
trả lời cho tôi bằng cách 
này hay cách khác đôi lúc niềm nở
đôi lúc gượng gạo khi thì

lại sống sượng hay là lại nhát gừng ...
tôi sẽ nhớ gì nhớ gì 
đây hay nét nhăn nheo nhăn nheo tươi
chung chung không nhớ là của

ai vào những ai ánh mắt hồn nhiên 
không rõ một người nào ... ôi 
dào có người sẽ bảo tôi nhớ để
làm gì làm gì cho mệt

cái thân cái xác cho mệt cho mệt
mà vậy là biết bao nhiêu 
những ... dãy nhớ xôn xao như tiếng nhạc
hiền ngân như những nốt nhạc

giống giống khác khác nhau vẫn thế và
vẫn có thể kể ra gọn 
gàng ngắn gọn ai cũng có thể nhớ 
có thể thuộc đồ rê mi

pha sol la si đố ... vậy mà ngân 
mãi biết bao nhiêu nhạc điệu 
con người hát đã hát ca trên vũ 
trụ này... như lời ru lời

ru trên núi nghe đàn và có ai 
đòi ai vay trả trả vay 
một câu trả lời lạc lối hư vô
vĩnh hằng đời đời người người

biết ơn biết ơn nhau tạ 
từ người nụ cười rồi một lần thôi 
nhé đừng cố tỉnh táo để 
đừng để một ai phải trả lời hai

lần cho một câu trả lời 
hay đơn giản là đừng hỏi cùng 
một người một câu hỏi... vì câu hỏi
sẽ làm ai đó bực mình

như phải nhắc đừng quên đá chống xe
lên nhé đừng quên đá chống
xe trước khi lên đường đi và hỏi
vì câu chuyện còn dài dài

vô tận như được sinh... ra / sôi... ra

Xuân Thủy 18/4/2014

GIÓ CÓ NÓI ĐƯỢC GÌ?


GIÓ CÓ NÓI ĐƯỢC GÌ?

Những khi nào anh tình nhất để
để em được thấy anh yêu em
mà anh nghĩ thật anh đã thấy
anh yêu em mà khi đó em

không thấy anh yêu em thật nhất
em còn nhớ không em yêu trên
chuyến tàu ta đi anh đã nghĩ
chỉ mình em là hết vạn vật

xung quanh cũng hết và hình hài
em cũng hết anh đã chết trên
toa tàu hay như nơi không tên
nơi không có cả em bởi vì

em chính là không tên và anh
đã đi trên toa tàu cùng tình
yêu của mình để rồi quên hết
thật dễ dàng anh chìm trong giấc

điều anh chưa bao giờ có được
trước đó chưa bao giờ anh ngủ
yên lành và đến cả lời em 
nói với người khách cùng toa là

gì thì anh cũng không còn là
nhân gian là tò mò là hiếu
kỳ cục lạ em đã hóa vô
thường cùng anh tan trong mộng khuấy

đều vũ trụ như suối nguồn thu
ngàn năm ngàn năm nữa ư có 
em thời gian cũng hết và có
lẽ nhân gian sẽ nói rằng anh

đang yêu em mà thực tình anh
có quan tâm điều đó như thế
nào đâu bởi vì anh cũng đã
hết... chỉ mình em còn ở lại

với đời kia ... đời đâu được mấy...
... em có nghe thấy anh nói gì...
mà anh cũng không biết nói gì
vì cả ngôn từ cũng hết đi

đâu hết cả rồi em à em
chỉ còn anh ở lại trong toa
tàu đã cũ... thiếp đi từ dạo...

Xuân Thủy 28/4/2014

ĐỨA TRẺ và ĐÀN BÀ



ĐỨA TRẺ và ĐÀN BÀ

Tôi lại viết về đứa trẻ và
người đàn bà trong đời sống của
nó đứa trẻ sinh ra trong câu
truyện kể từ ngàn xưa... đứa trẻ


sẽ thức giấc nếu có người đàn
bà nào biết thương yêu nó tôi
câu truyện đứa trẻ và đàn bà
và đó là cốt truyện của tôi

tôi muốn chúng ta cùng viết
cùng viết về những đứa trẻ và
những người đàn bà đã yêu thương
và cả những người đàn bà đã

bỏ rơi đứa trẻ ở lại cho 
một người đàn bà khác để yêu
thương mà nó đứa trẻ vẫn không
thể thức dậy nổi vì tình yêu

không trong ngần như nó đứa trẻ...
tôi không thể nào viết hết hay
không thể nào đủ sức để viết
bức thư gửi đến những người đàn

bà để họ có thể hiểu tôi,
yêu thương tôi như ôm ấp những 
người đàn ông đã được sinh ra
trong tình yêu thương và được ca

tụng sau những chiến công tôi
đứa trẻ không thể yêu người đàn
bà nào vì nó không thể gánh 
thêm những tội lỗi tội lỗi và...

Xuân Thủy 30/4/2014

SỐNG BẰNG THƠ?

SỐNG BẰNG THƠ?

sống chân thành và chết thủy chung
ôi sáng nay anh nghĩ đến em 
và tin nhắn sáng đánh thức anh
ngân hàng thông báo trừ số tiền 
còn lại trong tài khoản một trăm
mấy còn lại không đồng và anh 
cũng chẳng còn gì chẳng còn em
mùa hoa sữa nồng nàn rồi đã
có lúc anh nghĩ tình yêu trong em
với anh chỉ phớt hồng hương qua
anh đã nghĩ em phản bội thế
rồi ta xa nhau anh đã điên 
điên đi tìm tình yêu đã mất
rồi quỵ ngã tài khoản hạnh phúc
đã hết niềm tin với đời đời
vậy mà buổi sáng nay anh chưa
lịm đi cho hết ngày tăm tối
cho sáng nay tiếng chim bình yên
ánh sáng đánh thức anh thấy mình
có lỗi với em với em nhưng
tình đã chết rồi chết thủy chung thôi...
chỉ còn sống vô thường sống như
con chim hót trong chiếc lồng lập
lòe... tha thứ thứ tha cho người...

Xuân Thủy 01/5/2014

VIẾT CHO EM...



VIẾT CHO EM...

Nếu chỉ một mình một mình thôi
anh sẽ đi đâu đi đâu đi 
đi đâu trên đất này đất này

nơi cha anh đã đi mòn thế 
giới giới bao nhiêu nơi cha anh 
đi mòn thế giới chẳng còn gì

cho anh cho anh khám phá đâu
chỉ còn hạnh phúc thôi và không 
không còn cô đơn cho em cho

chúng ta anh anh đừng đi nữa
không không không anh sẽ đi sẽ
đi như người cha anh yêu quý

chịu khổ về mình để cho đi
cho người khác những niềm vui cho
người sự sống tự do hạnh phúc

người cha anh đang nhìn thấy đang
đớn đau đang bệnh tật hành hạ
đang không có nụ cười trên môi

vậy mà lòng ông yêu quý lắm
ông vẫn một mình tự lo cho
mình không cần đến ai đến ai

cha anh vẫn tiếp tục hành trình 
hành trình tiếp tục đức hy sinh
không cần người vợ tảo tần hơn

không cần hạnh phúc một gia đình
... đôi khi anh đã nghĩ hạnh phúc
hạnh phúc anh sẽ không bao giờ

không bao giờ có được một người
mẹ không cưới người mình yêu
chỉ để sinh ra anh để có anh

chỉ để có anh trên thế giới...

Xuân Thủy 01/5/2014

GIANG HỒ



GIANG HỒ

Cám ơn đời cho anh 
những ngày vui như những 
đốm lửa bập bùng xa 
xa đời khổ đau anh 
mang từ ngày từ ngày 
mẹ sinh trời cho làm 
mây mà bay khắp chốn 
nơi giang hồ, anh có
cho ai vui trong cơn 
đau này từng phím đàn 
câm ghăm vào ký ức 
muộn màng xa xa đời 
đã lấy hết còn gì...
em đến với anh có 
làm anh vui anh đến 
với em có làm em
vui thôi thì làm mây 
bay khắp chốn nơi... nơi


GIANG HỒ 03/5/2014

NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẶT NHẶT TRÊN VỈA HÈ



NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẶT NHẶT TRÊN VỈA HÈ

Người đàn bà đi qua đi qua 
tôi là một người đàn bà già
nua da ngăm đen nâu hơi hơi
nhăn nhăn lăn tăn nhẹ trên làn


da còn mịn màu mật ngọt và
mái tóc điểm sương bà người đàn
bà đi qua tay đeo vòng bạc
lắc vàng leng keng trong tiếng nắng

vàng sáng nay tôi gặp một người
đàn bà khuyên bạc hoa mai hai
bên mái tóc mai gọn ghẽ bà
đang nhặt nhặt tàn thuốc lá hay

sao sao lại đi nhặt nhặt tàn
thuốc lá để làm gì mà bỏ 
vào một bên túi ni lông màu 
trắng còn một bên là túi ni

lông màu trắng trắng màu từng bịch
muối trắng bên trong nằng nặng đó
mà tôi vẫn không thể hiểu được
tại sao tại sao lại nhặt nhặt

tàn thuốc lá của người đàn ông
nào đó không biết ý thức bỏ 
bỏ vào thùng rác hay sao mà 
vứt bừa bãi nơi vỉa hẻ gốc

cây nơi cũng đầy những người vô
vô ý thức vứt bừa đủ thứ
đen đen đủi đủi cả một cái 
gốc cây vậy mà người đàn bà

tôi gặp chỉ nhặt nhặt những tàn
thuốc lá bên này bỏ vào túi
ni lông bên này rồi xách đi
đâu mất rồi tôi cũng đi đâu

đó bỏ lại tầm mắt tôi là
một thành phố bừa bộn đầy màu
sắc sắc lắc cắc những âm thanh
tôi nghe thấy một bài hát viết

về ký ức của những người đàn 
ông bên trong những tàn thuốc lá
lan theo những làn khói thuốc lá
hay là người đàn bà đang đi

nhặt nhặt ký ức của họ những 
người đàn ông và xếp gọn trong
viện bảo tàng trang trọng nào đó
tôi nghĩ vậy còn bạn thì sao?

Xuân Thủy 06/5/2014

TÔI SINH RA



TÔI SINH RA

Tôi sinh ra ở đây
nơi người bạn già tôi
đã sinh ra nơi đây
chỉ bày tôi cách sống


ánh sáng trời hửng sáng
tiếng chim làm trong hơn
hơn cả một nhành hoa 
còn nở được sau đêm

đêm qua người ông tôi 
vừa mất vì một trái 
mìn khô không khô không
khốc liệt mùi khét y

như đống than hồng đang
sưởi ấm tôi người mẹ
quấn tôi trong cái chăn
bên đống than không đen

không đen sì sì như 
như còn sót sót lại
sau đêm qua tôi còn 
còn thấy làn khói phía

sau hơi ấm của lửa
và tro tàn than hồng
hồn và tôi đang cười
vì ấm áp mà khi

đó cơn mưa nào đó
đó là nước mắt sau
sau này tôi mới biết
vì nó mặn như nước

biển nơi tôi chỉ còn 
một mình một mình tôi
không có cha và mẹ
giọt nước cuối lăn dài

trên khuôn mặt người bạn
người bạn già đang ôm
ôm tôi trong ấm này
này còn ai chỉ bày

tôi sống/ tôi sinh ra
...

Xuân Thủy 07/5/2014

ĐÃ SỐNG



ĐÃ SỐNG

hôm nay bỗng nhiên quán
nhậu bên đường lại nhẹ
nhàng êm ái tiếng thanh 
âm thập niên bảy mươi


có lẽ quán nhậu bên 
đường nhận ra nhận ra
rồi người Sài Gòn ngày
ngày đi đi trên đường

không sung sướng như như
người nông dân ngoài đồng
ruộng cày dưới nắng mệt
mệt nhoài thôi vào quán

nghỉ ngơi thôi quán nào
không là quán nước đầu
đình quán nước cổng làng
đâu đâu lại caphe xập

xập xình xình lại nhậu
nốc đầy nốc đầy một
bụng rồi về lại nhảy
quán bar rồi lăn quay

quên quên quên quên tình...

Xuân Thủy 07/5/2014

BUNG CỞI


BUNG CỞI

Bung bung cởi những mối 
tơ vò võ biết bao
năm tháng trời xoắn lại
vì đâu đó không còn
trong lành ...


Khi đó có những người
lặng thầm cởi từng nút
từng nút nhỏ trong mối
tơ rối tinh rối nùi
có những...

Người đứng ngoài nhìn sự
sống nổi trôi con nước
điêu linh phận người trôi
nổi cảnh dở khóc dở
người đứng...

Sau sâu trong bóng tối
mờ ngọn đèn leo lét
đoàn tàu thời đại đen
trùi trũi xình xịch sâu
sau người...

Bung cởi con trăng đầu
súng trăng treo đầu cơn
gió làn mây làn mây
bay ...

trong lành ...
có những...
người đứng...
sau người...
bay ...

Xuân Thủy 08/5/2014

CẢ



CẢ

lâu lâu mới có một 
mối để làm một ít
tiền thì ít chỉ vì 
yêu cái nghề vì chỉ


thích cái việc mà mà 
chết cũng làm không làm
lụt nghề hết lỡ hứa 
vì nghèo vì kẹt kiết

được đồng nào hay đồng 
nấy tính người Việt tính 
già hóa non non ấy 
mà thành Obama hay thành

chó ghẻ là do Khách 
hàng Khánh hàng cả đấy
mà nhờ vậy học đươc 
nhiều nhiều hơn nhiều mối...

Xuân Thủy 16/5/2014

CẢ

lâu lâu mới có một mối để làm
tiền thì ít chỉ vì yêu cái nghề
thích cái việc mà mà chết cũng làm 
lụt nghề hết lỡ hứa vì nghèo vì
kẹt kiết được đồng nào hay đồng nấy
tính người Việt tính già hóa non non
ấy mà thành Obama hay thành chó ghẻ
là do Khách hàng Khánh hàng cả đấy
mà nhờ vậy học đươc nhiều nhiều hơn

Xuân Thủy 16/5/2014

ANH VỀ


ANH VỀ

bây giờ bây giờ anh biết 
giận hờn người giận nay giận hờn đời 
giận mai giận em ơi em 
anh muốn em dạy anh thương mẹ cha

đêm nay anh ngủ say vì 
ngày qua ngày bây giờ anh đã mệt 
bây giờ nằm xuống anh mơ 
anh thấy em mơ về hạnh phúc xa

em à em em đừng nghe 
chuyện buồn đời anh mà lòng mất hứng
có em ta mới là nửa 
nửa vầng trăng cắt xẻ đôi mái chèo

mái chèo lướt sóng mới nhoẻn
miệng cười mới nhoẻn được răng răng là
răng khểnh với làn môi... em 
ho mà anh ngủ ngủ đây mà ngủ

đây mà lau nhà cái đã...

Xuân Thủy 16/5/2014

Ở NHÀ SÁCH TRUNG TÂM



Ở NHÀ SÁCH TRUNG TÂM

Không khí trong nhà sách dịu 
những vầng thơ em rủ rỉ hồn anh 
những góc nhỏ những bài thơ
lời tình em trao thầm thì rủ rỉ


nơi góc nhỏ bé nhà sách trung tâm
chỉ có một góc nhỏ bé
những nhà thơ những người tình của anh
em hát trao lời tình nhỏ

Nhà sách ơi nơi trung tâm thành phố
xung quanh thơ là biển trời
tổ quốc xanh anh cô đơn đứng lại
đọc thì thầm rủ rỉ lời

Nơi có em bầu trời xanh lắm không
góc nhỏ nhà sách trung tâm
anh bật khóc không muốn nói lời nào
vì không có em đọc cùng

hay tình yêu em đã đi xa nơi
nơi biển trời tổ quốc bủa vây bão
bão trong em mà trong anh
mà sao không cho anh theo cùng đi

vào nơi giông tố xa khơi
xa... xa quá tình ơi em sao không
đến với anh chiều nay nhé...

Xuân Thủy 18/5/2014

TÌNH HÌNH TÌNH BIỂN



TÌNH HÌNH TÌNH BIỂN

Tình hình nào mà chẳng tình
hình nào mà chẳng thế này thế kia
thế nọ mà tình hình nào
cũng vẫn thế gọi là căng thẳng căng

thẳng như sợi dây đàn người
đàn lên những âm thanh bên này bên
kia rồi thì thế này thế
nọ bàn ra tán vào như tám như

chuyện thời sự hằng ngày mà
bây giờ người dân đã trở thành kênh
thời sự chính chứ không như 
trước kia thời sự một đằng mà dân

chúng mải xem phim Tàu khựa
hay hơn nhiều dứt khoát ngã ngũ không
căng thẳng đến nỗi mà không
thể nào ngã ngũ được cứ thế này

thế kia như bao câu chuyện 
ở trên đời chán phèo quay vòng vòng
nào nghe này tình hình trên
biển Đông mới thấy tình biển dạt dạt

dào dào sao sao ấy mà
bấy lâu nay ai mặc ai sống chết 
mặc người dân biển mãi bao ...
bao năm lận đận lận lục cắm cúi

với mảnh đất quê hương ông 
bà bám víu vào mà con cháu không
chịu nổi bỏ vào đô thị
làm dịch vụ làm thuê làm đủ thứ

Này thì thân với Mỹ kéo 
tàu sân bay vào mà thằng Trung bây
giờ cũng đố mà dám đánh
nha bây nước nó loạn ngay mà để

tình hình này kéo dài hóa 
ra ta mất mất đất tổ tông à ta 
thì không thể nào chiến tranh
được đất nước cũng còn èo uột lắm

thương thương lắm mà sao không
thân Nga hơn mà giờ vì Nga mà 
ta không dám thân Mỹ hơn 
mức này... giờ giao cho Nga khai thác

à chết cho Nga nhảy vào 
muốn Nga rút cũng khó à nghe nói
Nga im lặng để Trung tiến
từ từ giờ thì Nga cũng khó Ukraina

Giờ thì thế nào đây hả
trời chẳng lẽ thế này mãi động đậy
kiểu nào cũng khó nhích nhích
từng li li vậy chúng để ở đó

lấy được một giọt tài nguyên
trái phép ta hy sinh một rocket quyết
không để chúng yên ta không 
làm được chắc chắn con cháu ta làm...

Nhưng ai cho con cháu ta
làm mới được kia chứ ... rõ khổ biết
bao giờ mới kết thúc không
tham nhũng thì sao dân giàu ... nước mạnh...

Xuân Thủy 20/5/2014

BIẾT ƠN



BIẾT ƠN

Anh muốn ở bên em 
để nói nhiều cho đến 
chết cứ thế này sao 
viết dại trên đời đời


để người cười mà không 
ngỡ đó là vãn cảnh 
một ngôi chùa...nơi đó
em luôn ở trong anh...

Xuân Thủy 21/5/2014

ÔNG NGOẠI

ÔNG NGOẠI

Con ba nhăm tuổi đầu 
còn nhỏ lắm ba nhăm
hơn trước đó Ông
Ông ra đi chưa biết
mặt con mặt con đây
dòng máu của Ông chảy 
chảy trong thành khí huyết
nay con về Ông mới
biết mặt con Ông mới
biết con về thăm Ông 
con ở đây bên cạnh 
Ông bên cạnh đồng đội
của Ông hồn thiêng sông
núi "sông núi nước Nam 
vua Nam ở" và bên 
cạnh những cung đường
Ông đã mở ra cho
tự do vạn cháu con...

Xuân Thủy 24.5.2014



CON DÂN NƯỚC VIỆT


CON DÂN NƯỚC VIỆT

Chúng ta sinh ra từ đâu từ đâu 
có phải có phải không nào trên đất 
trên đất này trên đâu là đó là 
quê hương ai ai cũng đều biết ta 
chúng ta là con dân nước Việt Nam 

Có một đứa trẻ sinh ra nơi này 
nơi này đây mà đâu mà sao biết 
được điều gì đã xảy ra nơi này 
nơi này đây trên đất đất này đây 
chỉ biết chỉ biết Việt Nam Việt Nam 

Thôi có biết cái gì đâu nào đâu 
nó trả lời một câu hỏi của một 
một người mà nó tin nó nghĩ là 
người Việt Nam Việt Nam mày là ai? 
mày là ai? Ai biết mày là ai? 

Nó hỏi nó và không hiểu được 
tại sao câu trả lời của nó lại 
lại là sai sai kia chứ nó biết 
phải làm sao đây? Nó đi hỏi người 
những người sinh ra trên mảnh đất này... 

Xuân Thủy 25/5/2014

GỬI EM NGƯỜI CON GÁI HUẾ



GỬI EM NGƯỜI CON GÁI HUẾ


Em ơi, em biết không em 
đêm nay anh buồn ghê gớm lắm 
chỉ một đêm nay anh ở gần em 
gần em hơn một lúc nào hết 
vậy mà những lời hẹn ước lỡ làng sao 
chỉ một đêm nay thôi 
anh ở bên em gần hơn lúc nào hết 
để ngày mai anh lại lên đường... 

anh bạn cùng phòng quên gửi lại chìa khóa 
trong phòng khách sạn ba sao 
mà sao tối thế tối như đêm 30 mươi 
như nỗi buồn đang phủ kín hồn anh 
phòng không có khóa không có điện và thế là 
hồn anh chỉ còn chút gì leo lét đỏ 
như chiếc máy tính chỉ còn chút pin còn sót lại 
ở nơi đây gia đình anh thuở trước 
đã chia lìa nát tan xứ sở chẳng còn ai ở lại 
anh kẻ tập tàng vô chính phủ 
muốn ngủ cùng em đêm nay xứ Huế 
như đi vào trong mộng trong mơ đếm ánh sao trời 

nào em ơi người con gái Huế của ngày hôm nay 
xinh đẹp diệu kỳ của bao đời bao thưở 
nét đĩnh đạc người xa xứ Bắc 
nét duyên thay con gái miền Nam 
nét kiêu kỳ không đâu bằng xứ Huế 
chẳng đầy đặn khoe dáng ngoài da 
tất cả em dấu cả vào trong mắt 
để anh đếm giọt châu rơi xứ sở 
nụ cười hiền đâu dễ nào kiếm được 
tánh hiền dịu anh đã kiếm từ lâu 
em người con gái Huế thương gói cả cho anh 
một ba lô nặng trĩu để ngày mai anh lại lên đường
xa em xa những nhọc nhằn gánh vác 
chuyện nề nếp tổ tông truyền lại 
lo sinh ra lại lo ngày về đất 
Tổ quốc này biết bao giờ sẽ chết 
để em ơi thôi đôi gánh nặng 
những giống loài chỉ biết quên em... 

Đêm nay nhé anh ngủ trong em 
trong lòng ấm lại tiếng mẹ ru hời 
bây giờ anh sẽ thuê chiếc xe đạp nhỏ 
chở em đi suốt chặng đường dài 
trên cõi thiên đường này đâu đã tắt... 

Thôi lặng im bởi vì yêu em lắm 
thầm khóc vội trong khuya... trong trăng. 

Xuân Thủy 25/5/2014

THÀNH PHỐ


THÀNH PHỐ

Thành phố là gì hỡi ôi thành phố 
thành phố băm nát trái tim mọi người 
nơi không có tâm hồn một gia đình 
nào cả sau cuộc chiến tan thương nát 
tan mái nhà xiêu vốn đã vẹo vọt 
tan phai trước gió cơn gió phai tình ...

để được gì sao đứa trẻ sinh ra 
trong bệnh viện bây giờ mới hỏi nó hỏi 
cha nó đâu sao mà nó thế này 
dị hình dị tướng dị tương lai trời 
người chẳng ra người thú chẳng ra thú 
tâm hồn què cụt trái tim nhàu nhàu 
nát nát cả tan thương bạn bè nó 
bạn bè nó đâu hết cả rồi nó chỉ 
chỉ còn lại lương tri của tạo hóa 
tạo ra ẩn sâu trong từng tế bào 
không có ngôn ngữ chỉ có màu sắc 
màu vàng màu đỏ màu của loài người 
nhưng loài người không hiểu được nữa 
những đứa bạn nó lợi dụng lương tri 
trong nó cho lợi ích của mình rồi 
bỏ nó lại bên vệ đường đi đường 
nào giờ đây nó lại quay về đường 
nó đã đến vì đó là ước mơ 
nơi nó không bị chà đạp xa lánh 
và nếu có ai đó lại cần nó 
nó lại tiếp tục rồi lại quay về 
cứ thế đi đến đâu đó rồi lại 
ngừng lại rồi nó lại quay về... 

chẳng bao giờ chẳng bao giờ nó tới 
nó tới được đích ước mơ loài người 
và chẳng bao giờ nó tới được đích 
ước mơ của chính nó chính nó nữa 

nhưng nó hiểu và chẳng chút oán hờn 
bạn nó từ quê lên tỉnh ăn cắp 
ăn trộm để được đi học lừa tiền 
quà của nó bà cho thì cũng có 
có gì đâu có gì đâu đáng trách... 

Thành phố nơi này nó được sinh ra 
không còn bom rơi đạn lạc của những 
giống loài sẽ dạy nó trở nên giàu 
bằng cách đi xâm lăng như tổ tiên 
tổ tiên của chúng hàng bao thế kỷ 
dạy nó biết thế nào là sung sướng 
trên thân xác đồng loại yếu hèn hơn 
như nó chẳng hạn kẻ gày gò yếu 
yếu đuối thui chột tâm hồn sau những 
mất mát bi thương chỉ để nó được 
sinh ra trên mảnh đất tổ tiên tổ 
tông ông bà cha mẹ như con sông 
có nguồn có cội có bao giờ đi 
cướp bóc của đồng loại bao giờ giống 
nòi này giống loài này lương tri không? 

Thành phố là gì hỡi ôi thành phố 
thành phố băm nát trái tim mọi người 
nơi con người thành cái máy thành con 
ốc chiếc bù long đinh tán đâu tình 
đâu những gia đình yêu thương yêu thương 
không đổ đầy được ly cà phê sáng... 
Một buổi sáng nay hay sáng nào năm... 

Đó biết hy sinh cho kẻ khác mới 
là yêu chứ không phải nghe giặc kêu 
về để hưởng sướng sung mỗi ngày trong 
tường hoang đổ lệ tiếng cười dục vọng 
nhưng đâu là tình người khi loài vật 
ứng xử chuyện trò theo lối tự nhiên 
không nghĩ... và nó cũng chẳng được 
dạy để nghĩ suy gì cho ai ngoài 
nó cả, nó thấy hai bà lão lết 
trên đường đi về đâu đó mà nó 
nghĩ nó sẽ nói láo với ai đó 
hay nó đang nhìn láo hay những con 
buôn tiền đã biến người thành cỏ rác 
mà lương tri vừa đứng lên đã bị 
quật ngã rồi như những cơn bão buộc 
khúc ruột đau đau mãi không thể nào 
có cách nào hơn là chịu đựng thôi 
như những người nông dân nghèo nổi dậy 
vừa xong mà những người nông dân thô 
sơ thô sơ ấy đâu thể nào hiện 
đại nổi đâu vì những nền tảng đã 
bị bom bỏ xuống sâu dưới những mồ 
chôn sự sống người nông dân bao đời 
khổ đau vừa xong cách mạng tháng Tám 
năm nào năm nao chúng có quyền gì 
buộc ta phải đến với chúng phân chia 
phân chia miếng bánh làm như chúng mời 
người nông dân người nông dân hiền lành 
chất phác bao đời vì cháu vì con 
cũng buộc mình chui qua đũng quần chúng 
vậy mà chúng vẫn chẳng để người nông 
dân được bình yên trên ruộng đồng của 
chính họ nơi không còn những kẻ Cai 
kẻ Tổng không còn địa chủ với con ở 
trở thành đĩ điếm trong nhà chúng nếu 
không phải chịu chôn sống chôn sống thôi 
Chúng lại dùng bom dùng cỗ máy và 
biến con người thành kẻ sát nhân đồng 
loại chỉ khác là khác mảnh đất được 
được sinh ra để rồi chúng lại đớn 
hèn đòi hiệp định này hiệp định kia 
Ư? một chữ thôi một dấu hỏi đứa 
bé sinh ra cũng biết phải trái nào 
phân minh phân minh phân minh ấy chứ 

Bao máu xương để đổi lấy hòa bình 
vậy mà cha ông vẫn cố dựng xây 
từng ngày từng ngày qua cho hôm này 
cho ngày mai dù những vết thương chưa 
chưa kịp lành trong khi chúng đầu hàng 
chúng vẫn ngoái nhìn thù vặt ghét dai 
chúng có bao đời nào từ bỏ dùng 
những gì chúng cướp được trên đường làm 
đế quốc thuộc địa từ Châu Âu đến 
Châu Mỹ đến Châu Phi từ phương Bắc 
đến phương Nam để xây dựng những nguy 
nga và tráng lệ những mà chúng gọi 
là văn minh để tiếp tục đè lên 

những vết thương những vết thương chưa lành 
không cướp được trắng trợn chúng lợi dụng 
chính sách mở cửa để tuồn vào bao 
thuốc độc rồi quay ngang nói với thế 
giới ta là kém văn minh sinh ra bao 
bệnh tật cho loài người không như nơi 
văn minh như chúng... chúng có đủ cả 
bao la những thủ đoạn của người mạnh 
trước kẻ yếu trước những vết thương đau... 
để nuôi dưỡng chính cái văn minh chúng 
tạo nhờ tổ tiên cướp bóc nhục hình 
mà ra... 






Xuân Thủy 25.5.2014