THÀNH PHỐ
Thành phố là gì hỡi ôi thành phố
thành phố băm nát trái tim mọi người
nơi không có tâm hồn một gia đình
nào cả sau cuộc chiến tan thương nát
tan mái nhà xiêu vốn đã vẹo vọt
tan phai trước gió cơn gió phai tình ...
để được gì sao đứa trẻ sinh ra
trong bệnh viện bây giờ mới hỏi nó hỏi
cha nó đâu sao mà nó thế này
dị hình dị tướng dị tương lai trời
người chẳng ra người thú chẳng ra thú
tâm hồn què cụt trái tim nhàu nhàu
nát nát cả tan thương bạn bè nó
bạn bè nó đâu hết cả rồi nó chỉ
chỉ còn lại lương tri của tạo hóa
tạo ra ẩn sâu trong từng tế bào
không có ngôn ngữ chỉ có màu sắc
màu vàng màu đỏ màu của loài người
nhưng loài người không hiểu được nữa
những đứa bạn nó lợi dụng lương tri
trong nó cho lợi ích của mình rồi
bỏ nó lại bên vệ đường đi đường
nào giờ đây nó lại quay về đường
nó đã đến vì đó là ước mơ
nơi nó không bị chà đạp xa lánh
và nếu có ai đó lại cần nó
nó lại tiếp tục rồi lại quay về
cứ thế đi đến đâu đó rồi lại
ngừng lại rồi nó lại quay về...
chẳng bao giờ chẳng bao giờ nó tới
nó tới được đích ước mơ loài người
và chẳng bao giờ nó tới được đích
ước mơ của chính nó chính nó nữa
nhưng nó hiểu và chẳng chút oán hờn
bạn nó từ quê lên tỉnh ăn cắp
ăn trộm để được đi học lừa tiền
quà của nó bà cho thì cũng có
có gì đâu có gì đâu đáng trách...
Thành phố nơi này nó được sinh ra
không còn bom rơi đạn lạc của những
giống loài sẽ dạy nó trở nên giàu
bằng cách đi xâm lăng như tổ tiên
tổ tiên của chúng hàng bao thế kỷ
dạy nó biết thế nào là sung sướng
trên thân xác đồng loại yếu hèn hơn
như nó chẳng hạn kẻ gày gò yếu
yếu đuối thui chột tâm hồn sau những
mất mát bi thương chỉ để nó được
sinh ra trên mảnh đất tổ tiên tổ
tông ông bà cha mẹ như con sông
có nguồn có cội có bao giờ đi
cướp bóc của đồng loại bao giờ giống
nòi này giống loài này lương tri không?
Thành phố là gì hỡi ôi thành phố
thành phố băm nát trái tim mọi người
nơi con người thành cái máy thành con
ốc chiếc bù long đinh tán đâu tình
đâu những gia đình yêu thương yêu thương
không đổ đầy được ly cà phê sáng...
Một buổi sáng nay hay sáng nào năm...
Đó biết hy sinh cho kẻ khác mới
là yêu chứ không phải nghe giặc kêu
về để hưởng sướng sung mỗi ngày trong
tường hoang đổ lệ tiếng cười dục vọng
nhưng đâu là tình người khi loài vật
ứng xử chuyện trò theo lối tự nhiên
không nghĩ... và nó cũng chẳng được
dạy để nghĩ suy gì cho ai ngoài
nó cả, nó thấy hai bà lão lết
trên đường đi về đâu đó mà nó
nghĩ nó sẽ nói láo với ai đó
hay nó đang nhìn láo hay những con
buôn tiền đã biến người thành cỏ rác
mà lương tri vừa đứng lên đã bị
quật ngã rồi như những cơn bão buộc
khúc ruột đau đau mãi không thể nào
có cách nào hơn là chịu đựng thôi
như những người nông dân nghèo nổi dậy
vừa xong mà những người nông dân thô
sơ thô sơ ấy đâu thể nào hiện
đại nổi đâu vì những nền tảng đã
bị bom bỏ xuống sâu dưới những mồ
chôn sự sống người nông dân bao đời
khổ đau vừa xong cách mạng tháng Tám
năm nào năm nao chúng có quyền gì
buộc ta phải đến với chúng phân chia
phân chia miếng bánh làm như chúng mời
người nông dân người nông dân hiền lành
chất phác bao đời vì cháu vì con
cũng buộc mình chui qua đũng quần chúng
vậy mà chúng vẫn chẳng để người nông
dân được bình yên trên ruộng đồng của
chính họ nơi không còn những kẻ Cai
kẻ Tổng không còn địa chủ với con ở
trở thành đĩ điếm trong nhà chúng nếu
không phải chịu chôn sống chôn sống thôi
Chúng lại dùng bom dùng cỗ máy và
biến con người thành kẻ sát nhân đồng
loại chỉ khác là khác mảnh đất được
được sinh ra để rồi chúng lại đớn
hèn đòi hiệp định này hiệp định kia
Ư? một chữ thôi một dấu hỏi đứa
bé sinh ra cũng biết phải trái nào
phân minh phân minh phân minh ấy chứ
Bao máu xương để đổi lấy hòa bình
vậy mà cha ông vẫn cố dựng xây
từng ngày từng ngày qua cho hôm này
cho ngày mai dù những vết thương chưa
chưa kịp lành trong khi chúng đầu hàng
chúng vẫn ngoái nhìn thù vặt ghét dai
chúng có bao đời nào từ bỏ dùng
những gì chúng cướp được trên đường làm
đế quốc thuộc địa từ Châu Âu đến
Châu Mỹ đến Châu Phi từ phương Bắc
đến phương Nam để xây dựng những nguy
nga và tráng lệ những mà chúng gọi
là văn minh để tiếp tục đè lên
những vết thương những vết thương chưa lành
không cướp được trắng trợn chúng lợi dụng
chính sách mở cửa để tuồn vào bao
thuốc độc rồi quay ngang nói với thế
giới ta là kém văn minh sinh ra bao
bệnh tật cho loài người không như nơi
văn minh như chúng... chúng có đủ cả
bao la những thủ đoạn của người mạnh
trước kẻ yếu trước những vết thương đau...
để nuôi dưỡng chính cái văn minh chúng
tạo nhờ tổ tiên cướp bóc nhục hình
mà ra...
Xuân Thủy 25.5.2014