BÊN KIA ĐƯỜNG
(Thư gửi cô em họ)
Tôi hạnh phúc với những gì tôi có
những gì tôi có thật nhỏ bé thôi
như cái ví và vài tờ giấy bạc
chỉ là lẻ so với ví của ai
và tôi dùng nó để làm những món
ăn những món đồ nào đó mà người
ta sẽ tiêu hóa chúng rồi thì chúng
sẽ tan biến không còn gì không còn
không còn gì cả để cái ví tôi
đầy lên ngoài đồng lương còm còm tôi
có được mà thực ra đồng lương ấy
không tương xứng gì với những gì tôi
muốn làm mà đáng ra phải trả lương
cao hơn thế nếu họ không dùng tôi
để pho-to giấy tờ sau nhiều năm
tôi đi học để làm cái việc không
liên quan gì lắm với pho-to giấy
tờ tới khi nào đó chợt nhận ra
không cần phải đi học cũng có thể
kiếm được nhiều tiền hơn cũng chỉ cần
đứng pho-to giấy tờ nhưng là là
bán những gì mình pho-to cho người
ta ta thì lại không học nhiều thứ
đến thế chỉ để đi bán giấy tờ
để sống như một người ca sĩ già
phải hát những khúc ca người nhạc sĩ
được tung hô và ca ngợi đến khản
cả giọng từ ngày này qua ngày khác
cho những người khán giả cố định và
không cố định đến rồi không biết nữa
có quay lại hay không và những khán
giả đã không muốn nghe những bài hát
mà họ từng một thời sống một thời
máu lửa rồi cũng chẳng còn biết nữa
cô ca sỹ già đang hát cái gì
cho những đứa con họ nghe hằng ngày
quanh những quán nhậu này quanh cái
khu phố này làm người ta mường tượng
cái thời Lucky Luke miền Tây nước Mỹ
còn tệ hơn sự lịch thiệp không còn
vì nếu còn thì cô ca sỹ già
làm sao để có thể sống được đây
tử tế, lịch thiệp cúi chào khán giả
những khán giả không cố định không biết
có còn quay lại hay không hay sẽ
thế nào những đứa con của họ sẽ
trở thành khán giả hay người ca sỹ
hay là người nhạc sỹ sáng tác gì
sáng tác cái gì đây và tôi tôi
phải mang theo cái gì đây đi về
đi về nơi cõi hết ... nếu là tiền
là bạc để lại cho con cháu lại
cho con cháu của chúng rồi thì chúng
sẽ đi buôn thay vì làm ca sỹ
khán giả và nhạc sỹ về tiếp tục
để trở nên sung sướng không phải lo
không phải lo chạy ăn từng bữa chúng
sẽ biến những người chạy ăn từng bữa
trở thành cỗ máy hái những đồng tiền
trên cành cây của một khu vườn mùa
trổ hoa mùa xuân mùa thu đông mùa...
sale off ... công việc của chúng cũng
không khác mấy một người được sinh ra
học để xây dựng tổ quốc nhưng pho-to...
giấy tờ để bán chứ không phải để
xây dựng cái gì cả, để làm vơi
làm vơi đi những gì trong tâm con
người suốt ngày loay hoay loay hoay loay
hoay với cái máy pho-to thì sẽ
nghĩ ra cái gì ngoài việc hát nhép
bài hát của một thời cô ca sỹ
đã từng hát bên quán nhậu bên kia...
bên kia đường một món ăn một bữa
ăn và phải có tiền thì mới có
thể mua để ăn và thế là không
thể nào không thể nào khác được
phải pho-to giấy tờ thay vì làm
cái nghề của mình để xây dựng tổ
quốc... vậy là bỏ nghề như thể đất
nước này không cần ai xây dựng nữa
vì đó là tổ quốc của những bài
ca ngày ngày vẫn được cô ca sỹ
già hát để có tiền để sống và
tổ quốc đã được xây dựng rồi không
không cần gì nữa đâu không cần một
anh pho-to nhỏ bé xây dựng làm
gì mà anh có chết đi có vô
danh cũng chẳng liên quan gì đến tổ
cái tổ quốc này cái tổ quốc này
anh pho-to phải quen biết mới được
đứng ở vị trí pho-to có quyền
bán giấy tờ để kiếm thêm thu nhập
anh pho-to phải quen biết mới được
xuất bản và được phát hành tác phẩm
một tác phẩm không giống với những bài
ca những bài ca đã cũ và anh
pho-to cũng chẳng cần là một công
dân của cái tổ quốc này bởi có
là là công dân của cái tổ quốc
này thì cũng phải quen biết người nào
đã xây dựng xong cái tổ quốc này
thì mới... được pho-to giấy tờ và
được bán đi thay vì phải đưa cho
ai đó và người đó được bán đi...
Cuộc đời này rồi ai cũng trở về
trở về bình yên thôi cô em họ
của tôi ơi của tôi ơi của
tôi ơi... Tôi không phải là cái máy
giặt cũng càng không phải cái máy pho
-to thì làm sao bắt tôi phải là
cái máy kiếm tiền cho ai đó bởi
vì dù thế nào tôi cũng đã trở
về bình yên ở bên kia con đường...
dù tôi cũng có thể học được thôi
cái nghề của tôi người ta biến thành
nghề pho-to giấy tờ vì tôi đã
nghĩ ra cách có thể pho-to giấy
mà không cần có tôi ở đó không
cần phải làm gì mà con người vẫn
có thể có gì đó để bán đi
còn tôi thì được tự do nhưng ai
đó đã bảo là tôi tự do là...
không được...
Xuân Thủy 22/1/2014