Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Nhìn

Nhìn nhìn nhìn và nhìn
Vào đôi mắt ai đó
Một câu hỏi hay không
Làm gì có câu hỏi 
Nào nào đâu vì ai
Mà chả có câu chuyện
Của riêng ai Cần gì
Biết Cần gì một câu
Hỏi về cuốn tiểu thuyết
Chưa ai đặt bút viết
Và cuốn tiểu thuyết trên
Giá sách của một nhà
Sách lẫn lộn trong mớ
Hổ lốn đời thường tiếng
Anh phong thủy học làm
Giàu học nấu ăn một
Món ăn tinh thần từ
Từ thấm dần vào trong
Tim sau khi mớ hỗn
Độn kia được bán hết...
Nhà sách vẫn chưa đóng...
Được sự Trang trọng tâm
Hồn tôi vỡ nát không
Như những gì tôi muốn...

XT 20.9.2013

NHỮNG VÌ SAO

Sinh lão bệnh tử vô thường quá 
Những ngày cơ cực đã qua rồi
Còn lại đây những vòng tay ấm
Quên người sao được ngay cả không

Bầu trời kia loài người dưới này
Cả trời không một bầu thinh lặng
Chỉ lắng nghe những lời than vọng
Những hành tinh bão ở trong lòng

NHỮNG VÌ SAO

XT 20.9.2013

AI

AI

Nếu là đếm là đếm sẽ bao nhiêu
Bao nhiêu bên này bên kia
Bên kia nữa là đau là vết thương
lành lặn sau những đụng chạm
những đổ vỡ những tiếng nổ dây gai
chiến tranh hay hòa bình đâu
phân biệt được những người chính nghĩa
hy sinh thân lìa xác thân
gia đình tan tác chia đàn xẻ nghé
chỉ đếm người chết đâu đếm
người trở về người chia tay tổ quốc
hòa bình hay chiến tranh thêm
những nụ cười ảo ảnh tiếng khóc thực
ra nhưng chẳng ai nghe thấy
vì còn đang cười trong ánh sáng mới
nhưng lúc trở về giấc ngủ
ngủ mê sảng ngủ vùi cho quên đi
để còn mai đã quen cười
như quen chiến đấu rừng thiêng nước độc
vì phải đứng lên như phải
cười cho quen ngày hòa bình đã ký
Nếu là đếm là đếm sẽ bao nhiêu
Bao nhiêu bên này bên kia
Bên kia nữa ai còn giọt nước mắt...

Xuân Thủy 24.9/2013

ĐÁM ĐÔNG

ĐÁM ĐÔNG

Ở giữa đám đông đám đông này
Không hẳn ngu si không hẳn là
Thông minh ở giữa đó ở giữa
Đám đông trước thềm nhà thi đấu

Một nhà thi đấu của một kiến 
Trúc sư trẻ với những cột những 
Trụ to và dàn mái không gian 
Đồ sộ nhưng không có đường đi

Cho những đám đông đám đông thành
hàng thành hàng vào nhà thi đấu
Vì ở đó phía đầu vào nhà thi
Đấu không thể giao tiếp được với

Đám đông phía cuối bằng ngôn ngữ
Dù đám đông đám đông nào cũng
Đi về một phía phía nào đó
Mọi người muốn gặp nhau trong đó...
VIẾT TIẾP CHUYỆN ĐÁM ĐÔNG

... đằng sau cánh mở ra bập vào
Không theo ý muốn của ai của ai
...
Ừm chắc chỉ thế ai cũng hiểu
Nhưng không ai làm gì trong khi 

Người kiến trúc sư đang xây những
Ngôi nhà cao cao cao mãi cao
Mãi quanh đây quanh đây đâu đó...
Xuân Thủy 24/9/2013

CHÂN DUNG MỘT CON NGƯỜI

CHÂN DUNG MỘT CON NGƯỜI

Giữa trưa nay, một người thợ hàn
Ngồi giữa trưa một buổi trưa như
Có thể là những buổi trưa khác
Hôm nay tôi thấy người thợ hàn

Anh ngồi đó một quá nhỏ một
Cái ghế duy nhất cho bà chủ
Lúc mỏi chân Anh ngồi lặng thinh
Ở đó chân dung một con người 

Cúi mặt ừ cái cúi mặt có
Gì đó như một vị thiền sư
Không nhìn gì vào cuộc đời này
Vô thức từng muỗng từng từng

Muỗng từ từ tốn cả những muỗng
Bơ bám trên thành một cái ly...dù chưa hết bơ tới đáy ly...
Nhẹ nhàng làm nổi bật hàng ria
Đậm chất một người đàn ông một
Người có hàng ria thẳng thắn bình
Thường với cái mũi to bản nếu
Nhìn nghiêng tưởng là tưởng là đang
Hất lên mà cái hất lên rõ 
Nét cái mũ chụp xuống cái kính đen
Đen nghỉ ngơi dưới nắng trưa trưa
Nay mà cái cách Anh ăn mới 
Là đáng chú ý đó không không
Là của một người vừa ăn bữa
Xong cái ăn thòm thèm chắc nịch 
Như thể Anh biết rõ từng chất 
Sẽ đến đâu trong từng bắp thịt 
Đen chẳng ra đen trắng chẳng ra
Trắng có thể là diêm dúa thôi...

Tôi đoán mò Anh đang để dành
Cho ai đó được ăn bữa trưa
Như trưa nay hay trưa một thời
Nào đó không ngó qua gánh hàng

Tôi đang ăn bữa trưa và vẽ...

Xuân Thủy 24/9/2013

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

BÓNG CHỢ

BÓNG CHỢ

Anh đi bỏ mặc con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường vương bay
Nhưng tình kia đẹp lắm thay
Sao anh chẳng nhận vui ngày tháng qua
Lòng Anh yêu đã mặt ngoài
Thoáng lo ngày tháng nghe Hoài canh đưa
Anh đây sao dám buộc mơ
Đêm qua để sáng ngày vương sự đời
Ừ thì mỗi lúc bên cơ
Ta như đã được ngàn mơ núi đồi
Xa nhau lo phận cuộc đời
Em yên Anh vẫn mừng thơi mối vò
Chân núi còn chiều bóng chợ
Người qua kẻ lại làm nhòe Hương em

Xuân Thủy 17/9/2013

BÀN VỀ SỰ ĐÚNG?

BÀN VỀ SỰ ĐÚNG? (phần 1)

sự đúng nếu không được đặt đúng vị trí thì sẽ bị cho là làm khó...

Ví dụ như thế này nhé:

Một nhà xuất bản bây giờ xuất thân từ nhà nước tức là có miếng ăn đều đều ngay cả khi chẳng có việc gì để làm (sẽ giải thích ở phần sau) thật sự khác với một nhà xuất bản đúng nghĩa, nghĩa là phải tự bươn chải mà cái căn ở đây chính là uy tín của nhà xuất bản đó chứ không phải là cái tên nhà xuất bản hay như thế nào? Và của ai.

Câu chuyện tôi may mắn được chỉ dạy mà trong thâm tâm tôi lúc nào cũng mong muốn nhận được sự chỉ dạy như vậy ngay từ tấm bé và nếu như ai trong cuộc sống này được sinh ra mà nhận được sự giáo dục truyền dạy như vậy thì đến khi lớn lên hẳn sẽ không cần ước mơ như vậy... được dạy Văn hóa. 

Ví như mãi đến khi tôi về quê ở Huế mới thực sự là nhận thức được cái Văn hóa ấy, trong khi ở Sài Gòn nét Văn hóa ấy tồn tại tương tự xong không để lại cho tôi sự rõ nét trong hành động, hành vi của chính mình... "Kỵ ra đường và quét nhà ngày mùng một". 

Phải chăng là sự dạy dỗ giáo dục ở ta là chuyện xảy ra rồi ta mới được dạy bằng hình thức nhắc nhở. Có lẽ là do chiến tranh ta không thể trách bậc sinh thành ta được, mà khi ở Sài Gòn tôi được mẹ tôi nhắc nhở, mẹ hay các chú, cô dì,... trong nhà đều thế chỉ nhắc nhở một lời mà không hoặc ít khi giải thích. 

Ở Huế chẳng ai nhắc tôi mà tôi được cái không khí (phong thủy) Văn hóa xứ ấy nhập vào tôi không bằng con đường ngôn ngữ mà là con đường Văn Hóa. Nó khiến tôi phải tự tìm hiểu lần mò về quá khứ mà sao đi mãi không hết được.

Xuân Thủy 16/9/2013

HÔM QUA

HÔM QUA

Hôm qua hôm qua hôm qua
tôi chạy theo chạy theo hôm qua những
lời mời lời mời chưa đến
hạn trả tiền công để quên mẹ tôi
ở nhà loay hoay loay hoay
với căn nhà dột nát cái bàn toe 
toe hết cả gỗ ép vụn
vặt đời thường như thế là mẹ tôi
lọ mọ xoay xoay chuyển chuyển
xếp lại cái bàn tránh căn nhà dột
dột từng giọt từng giọt lên 
cái bàn đã toe toe hết cả rồi...

Xuân Thủy 17.9.2013

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

TIẾNG NGƯỜI TA

Người ta vẫn thường nghĩ thơ Tân Hình Thức chỉ là một thể thơ khác mà thôi... và lờ đi tâm hồn của một người con gái đẹp mà chưa có nhà thơ nào dám đi hết cuộc đời dám sống trọn đời cùng em...

người con gái đẹp ấy đến với chúng ta không phải chỉ với các nhà thơ mà đến với loài người không cần hôn ước không cần tòa án không cần đến vật chất điêu linh...

tâm hồn em tỏa sáng không từ nỗi khổ của loài người không từ cái tình của loài người không từ ý thức phái sinh của loài người từ vật chất...

em đến từ trong da thịt của đứa con trẻ lọt lòng tinh khôi và thuần khiết, cái thứ vật chất linh thiêng của đất trời ấy chứ không phải là vật chất phái sinh...

mà đôi khi ta vô tình bắt gặp ở đầu đường xó chợ nơi họa hoằn lắm mà thực ra ngày nào cũng có chẳng qua ta ít đi qua đó mà thôi, nhà thơ những người đi chợ mua thứ vật chất bỏ vào bụng là mục tiêu mà lơ đãng quên cái tình của em...

nếu không có em chợ không đông... không đến bây giờ ta còn có...

TIẾNG NGƯỜI TA

Cậu về a cậu về đó cậu
đi làm về hả cậu a cậu
đi làm à cậu đi làm sớm
thế... bà đi tận đâu mà ghé
đây nghỉ chân? tiếng bà khỏe he
bà... chà tôi được bảy mươi gần
chín chục rồi đó cậu à tôi
đi từ quận tám lên đây nhặt
lon nước mấy cái khách sạn ở
dưới này nà, tôi may mắn quá
đúng không cậu, cứ đi một nơi
tôi được bo năm mươi ngàn đồng
ngày cứ mười nơi vậy nên tôi
không nghỉ, tôi được trời thương
cậu à thằng con trai tôi ra
trại giờ chịu khó làm ăn lắm
sắm a còng được con vợ đẹp
vậy là tôi khỏe đến giờ cậu
tranh thủ đi để bà khỏe như
tui vậy nè bảy mươi không còn
lo gì cả có việc làm mỗi
ngày sướng hơn nhiều người bây giờ
cậu à! mà con vợ nó ham
chơi, đứa nào đẹp đều thế cả
cậu à! thôi thì được cái này
mất cái kia đẹp là không ngoan
đâu cậu à! thôi cậu đi nhé!

Xuân Thủy 14.9.2013

VẪN THƯỜNG THẤY NHƯ THẾ

VẪN THƯỜNG THẤY NHƯ THẾ

Những vụ ẩu đả những gì chẳng ai muốn thấy trên con đường đó giữa ai đó cũng có thể là tôi với ai đó hay với chính cha tôi người cha đã rơi vào một cái hố đen ngòm trên đường đời xuôi ngược mãi cho đến khi tôi nhận ra cha tôi đã lún sâu sâu rồi vào trong bóng tối nơi không còn ai tưởng tượng ra nổi ông là người đã từng trên đỉnh núi của một thời mà đó ở đó là một thời gian khó người ta không thể leo lên được lên lưng của người kia ẩu đả trên con đường thời nào cũng là con đường không thay tên đổi họ có thể tôi nhớ được lịch sử tên đường nhưng không thể viết lại cuộc đời của cha tôi cha tôi
nhưng làm tôi nhớ đến những vụ ẩu đả trên con đường vẫn thường thấy như thế khi tôi về nhà về nhà ai đó ở trọ trần gian trần gian nơi ấy người ta vẫn có thể ẩu đả nhau có thể sợ sợ đến nỗi tránh xa có thể dũng cảm nhảy vào can ngăn có thể ... chỉ vì động chạm vào nhau vì hay vì điều gì tôi cũng không muốn biết nhưng tôi nghĩ nếu như ai cũng như thế trong cuộc đời như tôi ngày còn nhỏ bị một nhân viên bảo vệ ăn hiếp rồi tôi khóc bỏ đi, tôi bị bạn đánh tôi cũng quay lưng bỏ đi, ai đó đụng vào xe tôi gãy mất cái đèn thì tôi cũng lặng người đi tiếp vì tôi cũng đã từng làm cho một cô gái sút té xe khi cô ấy lao ra con đường mà tôi đi ngang qua rồi đến khi mà mẹ tôi khi xách tay tôi quay lại thì đã không còn thấy ai nữa đến giờ tôi mới biết như vậy là hiếp đáp trẻ em ai cũng như thế trong cuộc đời thì chiến tranh sẽ không chấm dứt không còn người để sợ hãi hay dũng cảm sống thật mà nhiều người lạ lắm đáng lẽ những con người xung quanh ta phải giúp đỡ lẫn nhau thì ngược lại họ cảm thấy hạnh phúc hơn khi được người khác sống giả dối với mình thay vì sống thật vì một lẽ chân chính nào đó sẽ làm họ tổn thương vì bị xúc phạm họ ghét tôi ngấm ngầm hại đời tôi dù biết tôi và họ cũng chỉ có một cuộc đời để dân hiến cho số phận... tôi nghĩ chuyện này đơn giản lắm nhưng người ta bảo ít có người làm được như tôi... khi ai đó làm bạn đau mà bạn không cần toan tính vẫn đón nhận với tấm lòng rộng mở và sống hạnh phúc như thể chưa ai làm bạn đau cũng giống như bông hoa vẫn xinh đẹp trước mọi bão dông của cuộc đời... chỉ đơn giản một điều là nếu bạn không tiếp tục sống như trước đó mà ngược lại thì dù với bất kỳ lý do nào bạn hay ai khác cũng từ chết đến bị thương và thế giới này sẽ ngày càng lún sâu vào cái hố đen kia... Có lẽ cha tôi cũng đã như vậy vì một lý do nào đó tôi không thể hiểu được mà giờ đây tôi không thể kéo ông lên và ôm ông vào lòng ... có lẽ tôi chỉ được ông ẵm trên tay và bà, mẹ tôi nựng tôi vào mà khi tôi chưa biết thế nào là ánh sáng hay bóng tối trong cuộc đời này mà thôi...

Xuân Thủy 9/9/2013

TIÊN

TIÊN

Thơ mở cửa vào quá khứ hay
tương lai người làm thơ đọc thơ
mình đọc cái đã hay đọc cái
đã sẽ thế nào trong nay mai...
không biết được nay mai giấc ngủ
ngày không dễ món ăn ngày vẫn
vậy là ăn được ngủ được là...

XT

BỮA TỐI

BỮA TỐI


hôm nay nhẹ nhõm bước về
tủi vì đời vô vi vi vu bâng
vi vu quơ vứt bỏ như 
chẳng bõ bao công đơì vứt như vứt...
bữa cơm chiều về một mình
về nhẹ nhõm cơm chiên cơm như ngày 
naò tuổi thơ không biết tủi 
hờn chi... Cơm nguôị gaọ lức phi hành...

phi tỏi phi dầu ít dầu 
bốn lát cá thu kho rau trộn trứng 
gà cơm chiên cơm từng hạt
rơi rơi ... lách tách nhớ lách tách quên...
 
một Việt kiều trở về chỉ 
cách thế nào là cơm chiên cơm ngon
cơm chụp hình ruì mà không 
pót lên được mai pót nhé ...(anh) ăn kiểu
 
này nhằn xương haị não haị 
răng nhằn hạt thóc lách tách rơi vỏ (bỏ)...
thêm trái Khổ qua cho mát...


XT 6/9/2013

ĐI QUA CƠN SÓNG


ĐI QUA CƠN SÓNG

Nhớ bạn bè nhớ thầy cô cũ
Nhớ xe em đi nhớ khờ quá
Đi về ngày xưa bạn ơi đừng
Xa tôi lạnh lẽo đêm qua về
Chở mẹ tôi đi qua dông nghĩ
Về cơn sóng thần phải không?


Xuân Thủy 7/9/2013

VÔ NGÔN

VÔ NGÔN

Tôi thích ngồi thừ mỗi khi một
mình một mình tôi bất động và
ghét tất cả những gì làm tôi 
lay động như một cành lá trước...

cơn sóng thần tôi ngủ trên giấc
trên những tội lỗi đời người không
biết nổi tại sao mà có lẽ 
những ước mơ gạn hỏi đánh mất

tâm hồn đã mục rỗng trong ánh
nhìn vào những món đồ vô hồn
cái máy tính bảng theo suốt cuộc 
du hành thay cho chiếc lồng đèn

xảo biện những ngôn từ bảo vệ
sự tồn tại của những ánh đèn
bất động trong công viên không kể
bất cứ câu chuyện nào về người 

quá cố đang ngồi thư thái trong
công viên Puskin người không quay lại
với những điều đơn giản của tâm 
hồn nhưng không ai nhận ra vì 

mải ngắm những đồ đạc mục rỗng
trong cửa tiệm máy tính và làm
cặp tình nhân tan vỡ vì không 
hiểu tại sao không ôm được xuống 

ngọn sóng thần cao phía kẻ chiến 
thắng là hình ảnh ảo của con 
mắt người đàn ông và lại là
Thiên đường của người đàn bà xa

lạ nhỉ yêu vì chỉ biết đó 
là người đàn ông có tiền... Từ 
đâu thì không biết chỉ biết là
tồn tại... Tội lỗi là cách để tiết

kiệm... Sự sống...trong cơn sóng thần...

Xuân Thủy 09/9/2013

MỐI TÌNH VÔ ĐỊNH

MỐI TÌNH VÔ ĐỊNH


Anh ở bên em em nhớ không
Anh vờ như thể chẳng biết đây
Người con gái của trời đất nữa
Yêu em không nói lại nhắn tin 


Cho người khác chúc mừng vô nghĩa
Tám tháng ba chẳng câu trả lời
Chẳng từ đâu em lặng lẽ dỗi hờn
Không nói Anh giận em hẹn hò


Ai nơi đường cũ Anh ngỡ rồi
Cũng lặng lẽ buông lơ đôi ta 
Vô duyên vờ như không để rồi
Ngỡ là thật một trời bỡ ngỡ

Bỡ ngỡ vì đâu ngỡ mình được
gặp tiên sa bởi vì đây mối
tình đầu run rẩy lạ lùng quen
quen rồi không kịp vạt mây bay


 đi mỗi lần nhìn em chia tay
Mà Anh ngỡ là em đâu biết
Được thôi mà sao mà chẳng được 
Người đàn ông trong Anh đơn giản


Cũng như em yêu người như thế...


Xuân Thủy 10.9.2013

MƠ KHÚC ĐÀ LẠT

MƠ KHÚC ĐÀ LẠT

Nhớ Đà Lạt nhớ cái lạnh tê người
những đêm Sài Gòn trời đêm trở lạnh
anh vẫn nghĩ làm sao em có thể
người Đà Lạt mãi ngủ trong mơ khúc
trong căn phòng nhỏ anh được ghé thăm
sao mà ấm cúng lời anh nói nhẹ
không như những lúc giữa chốn hoang hoang
giữa Sài Gòn đua chen anh lớn giọng
hay cái lạnh làm ngọn lửa ấm lại
hay chỉ là mơ khúc khúc đêm nay...

Xuân Thủy 10.9.2013