Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

MỘT NGƯỜI ANH HÙNG

MỘT NGƯỜI ANH HÙNG


Hôm nay bản tin thông báo
một người anh hùng bạn được nghe
nói đến những gì những gì
tốt đẹp và sự chói lọi lóe sáng


một ngôi sao trên bầu trời
đêm khi đó hẳn nhiên bạn bạn sẽ
thấy ngay cả bạn cũng tối
và bạn sẽ lóe sáng khi người anh


hùng lịm tắt khi đó bóng 
tối càng tối tối hơn chỉ còn bạn
nhìn thấy những ý nghĩ của
bạn như bạn còn nhìn thấy những ý


nghĩ về bóng tối về nguyên
nhân của sự lịm tắt dâng lên lòng thù
hận biến bạn thành một ngôi
sao chợt sáng như tấm gương người anh


hùng bùng cháy giây cuối cùng
trong ánh mắt của bạn trước bóng đêm
đợi ánh mặt trời chói qua
tim tim của bạn như lưỡi gươm tiếp


tục đâm vào bạn những ánh 
mặt trời được tạo dựng từ những tên 
cướp những tên cướp biển những
tên cướp bóc đầu tiên trên


trái đất trở thành những đại gia sạch
sẽ đáng kính và không ai khinh 
thường họ được vì ai ai cũng muốn 
được trở thành như những tên


cướp đầu tiên trở thành ánh mặt trời
đánh thức bạn dậy và đâm 
vào tim bạn hằng ngày hằng ngày
như đã đâm vào người anh


hùng bạn thấy trên tờ tin buổi sáng
nhờ có ánh mặt trời ...


Xuân Thủy 13/01/2015

TẠI SAO

TẠI SAO


ai cũng có quyền cười 
ai cũng có quyền xấu 
hổ tại sao phải cấm 
người người ta xấu hổ...


Xuân Thủy 13/01/2015

VÀI TỔNG KẾT TỰ NGHIỆM VỀ Thơ Tân Hình Thức:

VÀI TỔNG KẾT TỰ NGHIỆM VỀ Thơ Tân Hình Thức:

1/ Thơ với vai trò ngôn ngữ cơ bản chấp nhận không theo đuổi vẻ đẹp vật lý của ngôn ngữ thơ một cách đơn độc mà đặt vẻ đẹp đó trong đời sống hiện thực ở mọi góc cạnh hiện thực, nghĩa là không phụ thuộc vào chữ 

2/ Khai thác cái đẹp vốn có - suy nghĩ tư duy của người đọc, người sáng tác sẽ không còn phụ thuộc vào thể thơ (vần điệu mà dựa trên chính khả năng hơi đọc dài ngắn của từng người) và các giá trị vật lý của ngôn ngữ, tập trung tối đa vào nhận thức khách thể, tinh thần tự do khai mở – cái bám víu duy nhất đó là NHỊP ĐIỆU tự nhiên mà hằng ngày ai cũng đang cất lên LỜI NÓI.

3/ Từ thơ Tự do không còn phụ thuộc vào việc phải ngắt dòng ở đâu, …4, 5, 6, 7, 8…(trong biên độ khả năng lấy hơi của từng người) nay khai mở thêm nhụi hương và các tầng nghĩa nhờ tính tương tác do lặp lại từ ngữ như vốn cuộc sống vẫn có sự trùng lắp nhưng ở mỗi không gian và thời gian có ý nghĩa khác nhau phản hồi lẫn nhau nên không bị nhàm chán và người đọc có thể không thuộc nhưng luôn bị ám ảnh và ấn tượng vì đó là những vấn đề họ đối mặt hằng ngày, nhưng không bị trói buộc về nhận thức cá nhân vì không phải thuộc.

4/ Nhà thơ và người đọc cùng tương tác với hiện thực theo những cách thức khác nhau và được chia sẻ với nhau để hình thành một bài thơ chung, mang tính đồng thuận cao trong tâm thức. Một tâm thức Việt thống nhất trong đa dạng, làm mất đi sự đối kháng thay vì biến nó theo chiều hướng ngược lại.

5/ Thơ như một hình thức thay vì phải đi nghe nhạc xem phim thì đi đọc thơ - thực chất là đi tám / đi chia sẻ các câu chuyện của mình y như chia sẻ trên mạng xã hội nhưng không vô tính mà vị nhân sinh làm cho con người xích lại gần nhau thay vì chia rẽ. Rõ ràng tám chuyện offline các chị em vẫn thích hơn là online.

Vậy tại sao mọi người lại không làm thơ tân hình thức, tức là tăn thêm độ dầy và chiều sâu và làm cuộc sống giá trị hơn thay vì chỉ chia sẻ cho có chuyện - hời hợt với cuộc sống của chính bản thân... nhưng đó chỉ là số ít - phần đông khoác lên cái mới những nỗi ám ảnh cũ để bảo vệ chiếc áo đẹp mình đang mặc thay vì tạo ra một chiếc áo không đẹp so với áo cũ dù chiếc áo mới có làm ấm thay vì 1 người như trước đây mà là nhiều người hơn.

Xuân Thủy

ĐÂY LÀ MỘT VÍ DỤ
______________________


Nguyễn Thúy Nga

SỐ PHẬN TRỚ TRÊU

Một vòng trái đất, em
ngồi đây anh ngồi đây
bên cạnh nhau ngỡ thật
xa … không dám nhìn, không

nói gì … dường như chúng
ta chưa từng quen, một
vòng trái đất em ngồi
đây anh lặng đi, em

ngồi đây, ngước mắt nhìn
theo … không dám gọi tên,
nước mắt rơi từ khóe
mắt sâu vào tim một

vòng trái đất. Người ta
thường nói có người đã
đi một vòng lớn cuối
cùng cũng gặp lại nhau

chỉ đáng tiếc là khi
gặp lại nhau giữa hai
người dường như có một
khoảng cách rất lớn đến

nỗi không biết phải làm
sao để lấp lại khoảng
cách đó, một vòng trái
đất, đến cuối cùng hai

người đều có hai cuộc
sống riêng hai thế giới
riêng mà trong hai thế
giới đó đều đã không còn

hình bóng của đối phương.
Vậy thì theo các bạn,
số phận đã đưa chúng
ta đi nhiều vòng lớn

rồi lại gặp nhau nhiều
lần để làm gì ????? trò
đùa của số phận … trò …
đùa những vật chất đùa …

7/2/2014
Last modified on 02/08/2014 – 6:00 PM © 2004 – 2014www.thotanhinhthuc.org.

Vài nét về tác giả
_____________________________

Cô ấy là một diễn viên có
tiếng nhưng không phải là nhà thơ
tất nhiên cô ấy không thích thơ
cũng tất nhiên cô ấy sẽ không

nhận là cô ấy không thích thơ
mà thực tế là tôi cũng không
thích thơ và cũng không phải
là nhà thơ nhưng mọi thứ giá

trị được lưu giữ lại ở thể
thơ sẽ tốt hơn nhiều ở thể
văn một đoạn chát bâng quơ
rồi quên dù có đến tỷ like

đi nữa vâng một nhà thơ bị
chính mình bắt mình làm thơ
hẳn sẽ không hay hơn nền kinh
tế bị dồn vào chân tường buộc

phải vùng lên mà đổi mới một
con người trong số phận trớ trêu
mà thốt lên trong một giai đoạn
nào đó mà giai đoạn nào của

một đời người đời người nào đi
nữa cớ gì chỉ có nhà thơ
hay diễn viên mới đáng được trân
quý trong bao cảnh đời thịt nát

xương tan không mảnh vải che thân
... mà sao thơ cứ dát vàng dát
ngọc không trong xoáy nước trò chơi
cảm giác mạnh hay cái gì gì...

cô ấy cũng không cần biết thơ là
cái quái gì gì còn tân hình
thức là cái quái quỷ gì nữa 
làm gì cho nó mệt thế mà...

(khi ta đặt ra các chuẩn mực nghĩa là ta tạo ra các rào cản tiếp xúc giữa con người với con người, bởi khi một đứa bé ra đời ta cứ đòi hỏi nó phải thế này thế kia để có thể sống được trong xã hội loài người mà quên đặt vấn đề ngược lại tại sao ta không là thế này thế kia đế tiếp xúc với đứa bé... vì vậy các tiêu chí chỉ là cái ta phát hiện sau cái đẹp vốn dĩ nó đã tồn tại rồi, do đó, người (làm thơ) cứ dựa vào các tiêu chí đó để cố gắng làm ra một cái gì đó thì sẽ dẫn đến dễ dàng coi thường và ghét bỏ nó...)

bày sẵn cho người khác ăn thì sẽ chẳng còn ai nấu ăn nữa

XT 14/01/2015

HẠNH PHÚC

HẠNH PHÚC

Hạnh phúc là khi đất nước đứng lên
đừng tìm quanh cho thời gian biến mất

Hạnh phúc là khi không đi ngủ muộn 
bởi đã biết quanh đây hóa thiên đường

Không còn đứa trẻ không cha mất mẹ
không còn cả vị cha già dân tộc
cũng bị người lăng nhục một kiếp người
ai cũng phải nghe những tin buồn từ 
những tay nhà báo nhưng không gây ra
trong khi kẻ chủ mưu vẫn giấu mặt
không biết cũng như là hạnh phúc
không biết hạnh phúc định nghĩa thế nào
thế nào là đúng thế nào là sai 
không ai biết không ai biết được không...

Ngày ơi vẫn dường như quá chật
chẳng đủ tim người ôm vạn kỉ
lật tìm thù hận ở trong tim
gia đình cơm áo thế là xong

Ngủ thiếp đi vì mệt lả còn gì
chứ trong lòng vẫn đi tìm hạnh phúc
những vết thương đâu đó giữa hòa bình
cũng khác nào tiếng bom rơi đạn lạc

Biết bao giờ đất nước mới đứng lên
người với người quên đi lòng thù hận
chẳng cần chi ở bên ngoài hạnh phúc
danh lợi tiền tài có mua được không

Hãy lấy đi của ta tất cả
tất cả tình yêu đã sinh ra
sinh ra vòng xoáy ta bội bạc
sinh đứa bé ta phải hi sinh
hi sinh hạnh phúc rồi hi sinh 
cái nhìn anh len lén cái ôm 
đầu bây giờ đâu còn nữa cái 
ôm duy nhất giữa cuộc đời giữa 
con người với con người ấm áp
hãy lấy đi tất cả để ta 
còn trơ trụi vỡ nát gãy như
câu thơ liệu còn ai ôm chặt 
ta lần nữa 

Quay đi quẩn lại 

tìm những đứa bé thắp lại nụ cười
tìm những anh em biết thuận hòa
tìm những bạn bè không nói xấu
tìm những xa lạ để gặp nhau
để không còn gì không biết nữa

... ta đến đây để hạnh phúc kia mà
đâu phải để nghĩ xấu về nhau
hỡi loài người năm châu bốn bể...

Xuân Thủy 17/01/2015

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

THƯỜNG

THƯỜNG 

Thì hoa hậu phải có chiều cao
nhưng thường không phải ai cũng có
có chiều cao cả đâu nên những
ai có chiều cao thường họ bị 

bắt đi thi hoa hậu chứ không 
phải ai cũng muốn đi thi đâu 
nên những người không cao thì chắc
chắc chắn không không bao giờ là

Hoa hậu dù có thế nào ....

Xuân Thủy 7/1/2014

CƠN ĐAU

CƠN ĐAU

Có đó có những cơn đau tôi
đã chịu như không chịu đựng gì
cả như không có gì đã xảy 
ra như ngộ ra không để mất

một cơn đau không có gì xảy
ra là vì sợ mất những gì
đã ngộ ra lằn ranh mỏng manh
giữa có và không sống và chết.

Xuân Thủy 07/1/2015

DÒNG ĐỊA CHỈ



DÒNG ĐỊA CHỈ

Em trao tôi một dòng địa chỉ
vậy mà tôi chưa biên thơ gửi đến em
một lần nào một lần nào hay
tôi cũng chỉ như vạn kiếp người em thấy
chắc thế rồi tôi cũng chẳng ra gì
bị cuốn đi trong cõi vô tình
vô tình với ai cũng như vô tình với em
vậy cần chi thêm dòng địa chỉ
ở cạnh bên một dấu nhớ làm gì


và hình như tôi ngoài mặt trận
cũng hình như em không phải ở hậu phương
sống giữa hòa bình mà ngàn lời cách biệt
từ lúc biết em đã bao lần thật lòng
hay cuộc đời này những thứ máy móc vô tình
đã đánh mất sự thật rồi cái sự thật
mà ngay cả chính tôi tìm kiếm
cái sự thật em vẫn hằng mong đợi

tôi lại nhớ đến cô giáo dạy văn ở một ngôi trường nhỏ
quận hai còn lưu giữ những dòng chữ của một thời tuổi trẻ
đất nước này mừng thắng lợi vẻ vang
những tấm gương rạng ngời những chân lý sắt son
tường chừng như không bao giờ gãy đổ
không bao giời gãy đổ trong tim của từng người
người con gái như em có thể như cô giáo dạy văn
tin vào chân lý công bằng tự do bác ái
con người không còn tranh nhau miếng ăn như loài động vật
những mảnh tình tan nát nghĩa là sao...
chỉ vì mình mà bất chấp thủ đoạn
chỉ vì mình chẳng nghĩ đến ai
chỉ vì mình mà giết cả người trên cửa miệng
vừa nói một chứ yêu dối trá...
làm nô lệ cho máy móc 
nô lệ cho chính cái xác chứa đầu dục vọng

những tượng đài bị đập bỏ bị lật đổ cả trước khi
bản tin tức ở Irac, ở ... đâu đó được phát lên
chỉ còn trong nỗi cô đơn của từng người chờ chết
để vui cười trong góc nhỏ chồn chân ...
làm sao để giải thoát cho cơn đau của chính mình
để được sinh ra

Xuân Thủy 03/1/2015