Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

VIẾT Ở VỈA HÈ

http://thotanhinhthuc.org/
https://facebook.com/groups/thotanhinhthuc/
tanhinhthuc@yahoo.com

VIẾT Ở VỈA HÈ

Người đàn bà bán thuốc lá
ngồi ở mép vỉa hè giữa khách sạn
Bông Sen và nhà hàng Bier
-Garden vẫn cứ huyên thuyên nói về
cuộc đời mình như một cuốn
băng thâu âm cứ ấn nút play là
phát cứ gợi chuyện là bả
nói chuyển hồi nảo hồi nao cách đây
ba bốn chục năm trước cho
đến giờ rằng là bả bán thuốc lá
ở đây từ hồi toà nhà
này chưa xây toà nhà kia chưa có
rằng là ngày xửa ngày xưa
nhà bả bị mất trắng mọi thứ cả
gia đình thành vô gia cư
cha đi cải tạo mẹ phần uất ức
phần lao tâm lao lực mấy
năm sau qua đời rằng là bả bán
ở đây lâu quá riết rồi
nhẵn mặt mấy ông quản lý nhà hàng
mấy bà giám đốc khách sạn
cũng chẳng thèm nói đến dù rất muốn
dẹp bả cho đẹp mỹ quan
đô thị bả cứ huyên thuyên nói chuyện
đời mình chuyện đời người chuyện
ông này có công ông kia có tội
nhưng dù có huyên thuyên cỡ
nào thì cứ như phản xạ hễ có
khách nước ngoài đi ngang là
bả cứ mời chào như một phản xạ
"xì-gà-ret sơ"... "xì-gà
-ret sơ"... "xì-gà-ret sơ"... "xì-gà-
ret sơ"... "xì-gà-ret sơ"...

Nguyễn Thói Đời 6/2013

Những chuyện hồi nảo hồi nao
bà cứ nói huyên thuyện ấy không ai
biết đâu vào đâu nhưng nếu
có tò mò hỏi về chông con của
bà thì bà ngẩn ngơ một
hồi như thể bà không hề có khái
niệm chồng con là gì và
có thể bà đã quên lãng trong ký
ức của bà qua những cơn
phong ba những cơn phong ba người ta
đoán thế nương theo những câu
chuyện đầu cua tai nheo của bà mà
những câu chuyện đầu cua tai
nheo của bà quanh đi quẩn lại cũng
lại là những chuyện mất mát
chung chung của thời thế ai cũng
như ai chứ chẳng phải riêng
bà có chăng là bà có cách nào
hay có ai có cách nào
làm bà quay trở lại những thời xưa
cũ đào bới những gì cần
đào bới trong cuộc đời bà và cuộc
đời bà chắc hẳn cũng là
những cuộc đời thường như bao nhiêu người
chúng ta tới đây tới đây

Thứ Dân 23/7/2013

từ chiếc điện thoại gọi người đàn bà
gọi chiếc điện thoại bàn sáng
buổi sáng nay đời thưở mèn đét ơi
có ai nào đến giờ gọi
điện thoại cho bà đâu mà thực ra
người xa lạ chưa biết thì
nghĩ vậy nhưng dăm ba phút nữa là
nhận ra ngay chẳng qua là
gọi cà phê như cơm bữa rồi lại
"xì-gà-ret sơ"... "xì-gà
-ret sơ"... "xì-gà-ret sơ"... "xì-gà-
ret sơ"... "xì-gà-ret sơ"
như mọi sáng nào rồi sáng mai hay
buổi sáng nào đó xa xưa
lắm tôi nhớ sáng qua tôi gặp một
người đàn bà đi xin học
cho con chuyển trường chuyển cấp mà nhân
viên hành chính ít quá phải
vừa làm công tác quản lý vừa phục
vụ nhu cầu của dân nên
nhờ cái điện thoại khi nào dân đến
thì gọi mà chiếc điện thoại
không biết gọi người đàn bà cũng vậy
bà bấm số điện thoại nội
bộ ba không tám năm mà bà lại
lấy tay bấm không ba năm
tám nhưng không nhấc ống nghe lên vậy
là bà bấm lại số không
đầu nếu không được hướng dẫn nhấc ống
nghe rồi nhưng thình lình bấm
số xong bà đặt ống nghe xuống rồi
bà cười cười một nụ cười
bây giờ tôi mới để ý sau lần
tiếp theo tiếp những câu chuyện
bà huyên thuyên với tôi với những người
đang thưởng thức ly cà phê
buổi sáng nay hay buỗi sáng nào đó
không biết buổi sáng tương lai
sẽ thế nào không biết không biết nữa
tôi không trả lời theo vì
những điếu "xì-gà-ret sơ ... "xì-gà
-ret sơ"... "xì-gà-ret sơ"...
"xì-gà-ret sơ"... "xì-gà-ret sơ"
tôi nhận được trên tay tôi một người
đàn bà đã cắt đứt dòng
suy nghĩ của mình tôi nhận thêm ly
cà phê từ chiếc điện thoại
bước lên những bậc thang leo lên những
tầng lầu chọc trời tầng lầu
lặng lẽ xa dần tiếng người đàn bà
trên mặt đất huyên thuyên huyên
thuyên "xì-gà-ret sơ ... bất
giác đọng lại tôi không còn là âm
thanh đó nữa như thường ngày
thường ngày mà là chút ngước mắt rồi
định huyên thuyên cái gì đó
nhưng cũng vì "xì-gà-ret sơ ... cắt
đứt đi một cái cười có
lẽ là không tả nổi rồi úp mặt
như mọi khi vào cái ngăn
kéo đựng mấy đồng tiền lẻ tôi đưa
tôi đưa như mọi khi như
mọi khi mọi khi mọi thứ không biết
để làm gì? cái điện thoại
cái điện thoại trước mặt người đàn bà
hôm qua và tiếng ting tong
tinh tong trên tầng lầu đã xóa đi
tất cả buổi sáng ngày qua
ngày trong tôi úp mặt vào...

Xuân Thủy 24/7/2013

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

VÀ NƯỚC MỸ

VÀ NƯỚC MỸ

Tôi vui vì em chuyến đường xa
trở về tôi gọi điện Em có
nhà không? Người bên kia bảo không
không có Em chừng nào về.. Đó...

có số điện thoại không? ...Đợi tý...
Lải nhải (lịch sự) không nói thẳng: thằng này
nói chuyện với người lớn hơn mà
nói trống không... Ôi trời luật lệ

mà Tôi cứ tưởng người đó là
sợi dây đồng nối máy cho tôi ...

Xuân Thủy 21.7.2013

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

...NHẬT KÝ NGÀY MƯA

...NHẬT KÝ NGÀY MƯA

Anh nhắc lại tên những gì đã
Cũ nhưng Anh biết em sẽ quên
những ngày mưa rất xa cơn mưa
đánh thức anh đánh thức câu nói

ngày xưa có lẽ em đã viết
vì em muốn tìm mải miết hỡi
Anh ơi tình yêu là gì Anh
nhỉ... Nên em viết buổi chiều mưa

Anh nghĩ nhiều nhưng chẳng muốn nói
Vì lúc này xa em quá đỗi
Lúc gần Anh chỉ nghĩ thầm đã
yêu cái gì thiêng liêng lắm đỗi...

tình yêu ơi có là nụ hôn đầu
cũng chỉ là tình em đã trao
tình yêu ơi tấm lòng anh cao
cả đất trời buông tiếng gió hờn

không em à tình yêu là trong
nhật ký ngày xưa em viết em
đã quên đã không còn viết nữa
tình yêu là nhà hiền triết kể

câu chuyện dài vô tận câu chuyện
không dừng lại không ai cắt ngang
mải lắng nghe mải miết tìm
sự dối trá nào trong chiếc túi

màu nhiệm thay em còn nhớ không
em từng nói những gì xuất phát
từ trái tim sẽ đến được trái
tim ừm trong đó trong trái tim

đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh hay
bất cứ điều gì đã xảy ra
và bảo đó là tình yêu vì
tình yêu là gì em biết chăng...

Xuân Thủy 17.7.2013

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

ĐI LÀM

ĐI LÀM

Tôi đã đi quá xa đoạn đường
dài đường vòng đáng lẽ không cần
mua đường đến thế những con đường
mà ai cũng quả quyết chúng giống

nhau nhưng mà dần dà chúng những
con đường làm biến đổi tôi tôi
khác mà con đường cũng khác thời
khắc uổng phí đó là thời khắc

khắc làm tôi đơn độc với những
ý nghĩ của mình những ý nghĩ
chẳng đi đến đâu chẳng ra đâu
vào đâu tôi bị cách ly khỏi

loài người không còn ngôn ngữ nói
ra câu ra cú có chấm có
phẩy có đầu có đuôi có những
thứ cố để mê hoặc loài người

Tôi chỉ còn thấy sự hỗn mang
như thể nhìn qua tấm kính và
nghe qua cái tai nghe chúng ... Tôi
cùng chuyển động như những phân tử

vật chất chúng kể cả tôi chuyển
động trên những băng chuyền làm bằng
từ ngữ không đầu không đuôi không
không đâu ra đâu vào đâu cả

ai cũng gật đầu nhưng không nói...
làm tôi quên mất trời đã tối
bỏ quên câu chuyện buổi sáng nay
đang chạy theo tôi về nhà về

nơi tôi lạc lối vì đã đi
quá xa buổi chiều đến nỗi quên
mất buổi sáng nay ...em đã chào
Anh ra đi đến khi mất hút...

Xuân Thủy 15/7/2013

BÌNH THƯỜNG THÔI



BÌNH THƯỜNG THÔI







Không có cha có mẹ
như con thuyền lạc giữa
biển khơi ta không biết
đi về đâu nữa con

người gần gũi lại sống
với nhau sao làm lòng
ta đau quá mà biết
đâu điều đó không giống

trong từ điển định nghĩa
vì họ là con người
có cha và có mẹ...
mà rồi lúc nào đó

con người có cha có
mẹ rồi cũng đến lúc
như con thuyền lạc giữa
biển khơi ta không biết

đi về đâu nữa bởi
biển khơi quá bao la
không là ngọn núi không
có người đi trước kẻ

đi sau không có người
đi trên kẻ đi dưới
chỉ có bao la quanh
mình...

Xuân Thủy 16.7.2013

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

QUA ĐỜI



QUA ĐỜI




Lại thêm một ngày một ngày nữa
rồi tiếng hát em vẫn là nỗi
nhớ Anh tệ lắm chẳng nói được
Gì như đi qua mà một lòng


vô cảm trong những lúc em đau
khổ nhất Anh biết nhưng cũng chẳng
Nói gì bởi vì em tiếng hát
Anh đang nghe trong giấc ngủ nhẹ


trong lần chợp mắt đầu tiên ở
Bên một người xa lạ Anh không
Biết em có ngủ được không hay
đã chập chờn vì yêu Anh và


Chúng ta chẳng hề ôm hôn nhau
Nhưng đã vì nhau mà sống vượt
Qua đời...cuộc chiến tranh hòa bình
ở trong lòng trong cái chợp mắt...




Xuân Thủy 12.7.2013

NHỮNG BUỔI SÁNG CỘNG LẠI ...

đây là bài thơ mà những câu được viết ở những thời điểm và hòan cảnh có thể là không gian khác nhau nữa... cộng lại với nhau...

NHỮNG BUỔI SÁNG CỘNG LẠI ... 


Thơ là tâm hồn sáng nay ở
bưu điện tôi thấy một gia đình
không biết chữ phải nhờ người viết
hộ lá thư nhờ bưu điện gửi ...

Chẳng lẽ họ không có tâm hồn
chỉ vì những luật này lệ kia
chính tả hay chỉ dành người biết
chữ không cho ai khác tâm hồn...

tình yêu là gì buổi sáng nay
yêu ai yêu ai chỉ yêu ngưới
đó vậy mà đời chẳng dám nói
một câu cười tôi yêu em chằm

chằm cái ôm đầu tiên cái ôm
chằm đầu tiên rồi lặng lẽ buông
vì như bùn đất cạnh cành hoa
và đôi đũa mốc trèo mâm son...



những lúc ta đau khổ nhất ta
đã không thể giúp gì được cho
nhau và ta đã tha thứ cho
nhau cho một sớm mai ta khác ...

ta có gì là tốt đẹp nhỉ
mà sao được gặp thoáng em cười
cười hay xinh xinh nhỉ ừ sao
mà chả được bởi một thoáng đời...


cuộc đời này ta thấy mình kêu
gào đến mấy thì cũng đã từng
là chiếc lá rồi... và cũng không
thể nào khác đi được vì vẫn

chỉ là chiếc lá... không sao thoát
khỏi dù chỉ là một chiếc lá...
mà nói thế nào cũng được vì
nó là chiếc lá... thơ tâm hồn...



Giữa buổi sáng trong ngần lời
không nói lời chi hoen ố làm gì
những truy hoan theo đuổi ấy
sáng dậy soi mình dưới bóng gương...


... LÀ


chiến tranh đã chia lìa ta
đã xé nát đời ta thành trăm mảnh
đất nước này một lòng tơ
rối bời còn ta là mảnh đứt gãy

con mèo tha đi mất xác... vết
bụi mờ trên áo người chiến binh
từng vết bụi mờ ngã xuống giờ
là ước mơ một gia đình trong...

...trong cảnh đất nước hòa bình hòa
bình sao ly tán xác thân chia
lìa nhớ ngày xưa nước ta nghèo
cái quần cái áo mất rồi thì

thôi nay thì cái bát nóc chạn
ngay gần cửa sổ then cài nào
hay ...cái ăn còn khó lắm thay
ta đây gắng sức được gì mai...


Xuân Thủy 7/2013

GIẤC MƠ TRƯA

GIẤC MƠ TRƯA

một giấc ngủ trưa chưa
bao giờ như thế mình
mơ thấy bạn Huyền đã
lâu lắm rồi chưa gặp
bạn đã lâu lắm rồi
chưa nằm mơ đã lâu
lắm rồi chưa ngủ trưa...

một giấc êm đềm đến
thế ngỡ mới 4 giờ
sáng hôm nay... không ai
gọi mình không có mission
nào nhưng thực ra là
một buổi chiều nào đó
Huyền à đã lâu lắm
rồi không tồn tại trong
kiếp này nữa mà dạo
này Huyền gầy hơn trước
nhiều nhiều lắm đó là
mơ thôi...

"Cuối tuần giản dị của
một người nghèo rất nghèo"
7.7.2013

NGƯỜI ĂN XIN MÙ

NGƯỜI ĂN XIN MÙ

ít ra thì hắn cũng làm được
gì đó một bản nhạc ừ một
bản nhạc nhưng mà không có lời
không một lời nào như xung quanh

như xung quanh đây lúc hắn đang
thổi sáo một bản nhạc quen thuộc
mà người Việt Nam nào ai cũng
biết nhưng không còn nhớ rõ lời

một lời nào trong những thanh âm
âm thanh này quen đến nỗi hắn
biết rõ đó là một ngã tư
ngã tư đường phố tìm về một

thứ âm thanh duy nhất hình như
đang nói duy nhất giữa ngã tư
đường phố à không đang hát à
đang cất cao giọng một điệu nhạc

quê hương xa xưa lắm thân thương
lắm không như bây giờ không như
bây giờ đâu đường bụi mù người
hắn bẩn có lẽ đời đã làm

hắn chán nản không còn thiết tắm
tắm làm gì nữa trên người hắn
thứ duy nhất không đóng gỉ đen
đen sì sì là tiếng sáo vi vu

vi vu trong ngần tựa dáng quê
hương tỏa thơm làm người ta bỏ
chút đồng ít ỏi có được cho
hắn hoặc là bỏ đi vì hổ

thẹn vì không hiểu được cái thứ
nhạc quái quỷ ấy không lời không
hiểu cái gì cả vì không biết
được mình đang hổ thẹn bỏ đi

hơi cúi xuống nhưng vì lúc đó
không có cái gương soi nên không
biết được mình đang hổ thẹn thôi
thì chẳng còn ai cả giữa ngã tư

ấy khi trời về tối không biết
có ai giữa cõi đời này nghe
nốt nốt nhạc cuối cùng không biết
sẽ còn bao nhiêu lần cuối cùng

cuối cùng tiếng rền gầm vang quanh
hắn cũng dần im bặt đôi chân
hắn đã đứng đó không biết có
nghỉ ngơi bởi dòng đời lăn rền

không dừng lại sao mà biết được
hắn có được nghỉ không hay là
hắn đã đứng đó... bao lâu nhỉ
chỉ là đoán mò thôi ... trời vẫy

vậy là thứ duy nhất hắn không
thể biết được là hắn đang đứng
ở đâu trước đây có lẽ đó là
mép vỉa hè giờ thì đã là

giữa ngã tư rồi đường mới sửa
nhưng cũng có thể hắn còn không
biết hắn đang đứng ở đâu nữa
vì hắn quan tâm để làm gì

kia chứ hắn chỉ biết thổi sáo
có lẽ cũng chỉ biết có một
bài vì có ai dừng lại nghe
cho hết một bài sáo vi vu

giọng điệu quê hương người Việt Nam
người Việt Nam cuối cùng thì trời
cũng phải tối và tiếng sáo rồi
cũng im bặt bài thơ rồi cũng

không thể kéo dài mãi lúc này
hắn cũng phải về đâu đó lúc
này người ta gọi đó là nhà
và đêm qua một cơn ác mộng

ập đến đời tôi hắn đã ở
nơi nào đó ở đây khi mới
lọt lòng tiếng sáo cất lên và
biết thế hắn được sinh ra để

thành người thổi sáo mù ăn xin...
(vậy mà vẫn còn đó những người
Việt Nam ủ mình trong chăn gối
tìm kiếm những điệu nhạc quê hương...)

Xuân Thủy 13/7/2013

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

TỘI ÁC CỦA NIỀM TIN


TỘI ÁC CỦA NIỀM TIN

Tôi đã thua cuộc trước cuộc đời
Tôi đã thua trước niềm tin vào
Điều gì đi nữa mà tôi cho
Hay ai đó cứ tin vào điều

Đó cái điều chỉ riêng tôi hay
Ai đó cho là tốt đẹp một
Thứ tốt đẹp chẳng trả lại cho
Ai được điều gì ngay cả cái

Chết tử tế nhất... Và tôi yêu
Em chẳng hạn người đàn bà tàn
Ác với Tim tôi mà tôi cho
Đó thật Bình thường với những gì

Tàn ác với tim tôi như ai
Đó cứ cho đi đồng tiền và
Tin rằng sẽ tốt hơn rất nhiều
Nếu dành nó để nuôi chính mình

Để có một cái chết tử tế
Có thể ở trên đời tôi cứ
Tin người đàn bà ngốc dại hơn
Bởi vì tin những điều tốt đẹp

Không định nghĩa chẳng được gì những
Điều chi cho cái chết nhẹ nhàng ...
trong màu sắc đẹp ngần em ở
Một con người đã sống thật thà...

Làm tôi tin những điều không có
Thật đều là chuyện bịa đặt đều
Là miệng lưỡi tàn ác của loài
người để rồi tôi không biết đâu

Là sự thật ngoài sự tồn tại
Trong sắc màu ngần đẹp ở em tôi...

Xuân Thủy (11.7.2013)

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

SAU TIẾNG HÁT


SAU TIẾNG HÁT

Xem xét số liệu thống kê của Bộ 
giáo dục chỉ thấy số người
Đi hoc chứ không có số người không
đi học năm 2012 cấp Đại 
học: 1.448.021 người Cao đẳng: 756.292 người Tiểu 
học: 366.045 người Trung học: 311.970 
người Phổ thông: 150.133 người Mầm non: 3.873.445
người Trung cấp: 623.050 người Không 
Chính quy: 1.556.589 người Giáo dục thường xuyên: 
629.066 người Tổng: 9.714.611 người chiếm 
khoảng 11,05% tổng dân số năm 2011 - chiếm 
36,27% dân thành thị - (tổng cục 
dân số không thống kê được tổng dân 
số trong độ tuổi lao động 
trong các chỉ tiêu cơ bản, wordbank 
thì không thống kê số người 
biết chữ ở độ tuổi thanh niên 15-24t) 
chỉ có tỷ trọng dân số 
theo nhóm tuổi 15-64t là 69% vậy chiếm 
16,03% tổng dân số 2011 (87.611.000*69%)
trong độ tuổi lao động ... Dự báo 2015 
theo Tổng cục dân số thì 
trong độ tuổi giáo dục từ 0-24 tuổi: 
37.751.000 người như vậy tổng số 
người được đi học chỉ chiếm khoảng 25,73%
(có 9.714.611 người được đi học) 
tức 1/4 nhu cầu đặt ra trong khi 
đó số người trong độ tuổi 
đi học nhưng không đi học chưa được 
thống kê và điều tra làm 
rõ mà chỉ có tỉ lệ chưa đi 
học? chưa tốt nghiệp - chưa 
đi học tức dưới 6 tuổi? chưa tốt
nghiệp tức dưới 12t?? ngày ngày 
ngày qua người người người ... đi... làm người 
gặp lại mình mà không đặt 
dấu chấm hay hỏi gì cả về điều ...

Xuân Thủy 20.6.2013

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

CHIẾC BÀN BÓNG KIẾNG

CHIẾC BÀN BÓNG KIẾNG

đi qua cái bóng một con người
đi qua cái bóng một cái bàn
bóng kiếng đổ xuống phía sau xe
ta đi qua mà lòng dừng lại

muốn giúp người hay muốn giúp ta
giữa dòng xe trên đường đời chật
hẹp bàn tay ta chẳng đỡ được
người được cái bàn bóng kiếng chỉ

đỡ được bóng người bóng cái bàn
bóng kiếng ta đã bước vào
ranh giới trắng và đen tối và
sáng tốt và xấu như bước qua

chiếc bàn bóng kiếng trong suốt không
màu không trắng và đen... là ta.

XT 01.7.2013