Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

HÒA BÌNH ...



HÒA BÌNH ...

Chúng ta đang sống đi rồi ngủ
ngủ quên buổi sáng mai ngủ nướng
ngày qua ngày qua chúng ta đang
sống đang sống ư sống ư trên


thân thể này đang bỡn cợt những
đôi tay vẫn lúc lắc hoạt động 
đêm hoạt động ngày đôi chân đi
đôi mắt và cái miệng trên thân

thể này ngày qua ngày mà như
không có gì xảy ra bình thường
bình thường như không thể nào xảy
ra xảy ra được như thân thể

này vẫn còn hoạt động với bao
tình bao tình yêu thương con người
cái gì đó bên trong một vết 
một vết thương lở từ bên trong

đôi bàn tay đôi bàn chân đôi
mắt và cái miệng không dành cho
người mình không yêu thương yêu thương 
mình mà mình không biết không biết

bên trong phía sau làn da hoạt 
động là vết loét những con vi
trùng đang xâm chiếm chúng ăn từ
từ bệnh ung thư liếm vào yêu

cướp đi tình yêu của anh đứa
con của bao đời sinh nở trên 
giá đỡ thiêng mà chúng ta đang
sống trên biển trên đất trên bầu

phải đôi tay vẫn lúc lắc hoạt
động ngay cả khi biết bên trong
vết thương ngày lan ra lan ra 
ngày vẫn phải cười phải nói phải

u ơ khi không có liều liều 
nào chấm dứt sự lây lan này
anh cắn răng mình chặt đứt cánh
tay tiếp tục xông lên xông lên

cho đàn con anh yêu bằng miệng
mặc cho điều gì xảy ra phải
một phát súng và kẻ thù không
còn làm chủ gia đình của anh

mặc cho tất thảy những đứa con
ngóng nhìn đôi bàn tay anh đôi 
chân anh đôi mắt và cái miệng
của anh chứ không phải ai khác...

Xuân Thủy 17/5/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét